- Thấy hai người vội vàng đi vào, có phải là đã có tin tức của Đông Phong?
Phương Tùng Cương đẩy mắt kính, hạ tờ báo trong tay xuống nhìn hai người nói.
- Xin lỗi, việc này vẫn chưa có tin tức.
Lưu Tại Tiền đứng, vẻ mặt xấu hổ.
- Còn chưa phái người sang bên kia sao? Bên kia không có tin tức gì?
Phương Tùng Cương vừa hỏi, trên mặt có chút bất mãn.
- Vốn dĩ cho rằng Đông Phong bị mất tích lúc ở Việt Nam, thật ra không phải. Sau đó cậu ấy lại đi Thái Lan.
Và nơi Đông Phong mất tích có lẽ là ngay tại vùng giáp ranh Tam Giác Vàng.
Phương Kiếm Cường nhìn bố nói:
- Việc này chúng ta đã qua một số người để báo với cảnh sát bên đó. Họ cũng đã kết hợp với phái cảnh sát Thái Lan rồi.
Bên đó nói là sẽ lập tức phái người đi điều tra. Nhưng, nói là như vậy, con thấy không có tác dụng mấy.
Mấu chốt còn phải xem người mà trong nước phái đi mới được.
- Ừ, bọn họ chỉ là tỏ vẻ cho chúng ta xem. Hơn nữa, thân phận của Đông Phong chỉ là Chủ tịch tập đoàn, loại thân phận này không thể khiến bọn họ coi trọng cho lắm. Nếu là quan chức của nước ta thì lại khác. Nhưng với thân phận này chúng ta không thể trực tiếp ra tay. Cho nên, cần phải hy vọng ở phía trong nước.
Phương Tùng Cương nói.
- Không phải là nghe nói nhà nước có một tổ chức bí mật tên là Tổ A sao, hay là nhờ bọn họ. Tam Giác Vàng là vùng đất phức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/892937/chuong-3393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.