Cho tên Không Trạch Bản Tú đó mua về.
Vương Nhân Bàng hét lên bằng giọng rất lạ.
Về phía Diệp Phàm, hắn cũng cảm thấy rất kì lạ. Ban nãy độc đờm của hắn đúng là rất nguy hiểm nhưng cũng không đến mức khiến sàn võ đài có độ dày tới một mét lại được làm bằng thiết mộc này có thể nổ tung như vậy.
Lôi đài nổ tung ra tạo thành một cái hỗ độ sâu phải đến chừng một mét.
Đám gỗ bị lớp sương màu tím ăn mòn nên cũng ngả sang màu tím.
- Uy vũ Tháp gia! Uy vũ Tháp gia!
Vương Nhân Bàng đứng bên cạnh võ đài giơ tay ra hét lên.
- Các vị, các vị đã nhìn thấy chưa, một chút đờm của Tháp gia đã tạo ra một cái hố lớn như thế rồi. Đây chính là bí thuật Toản địa hữu thanh của bộ lạc Không Thành.
Đường Thành lập tức lên tiếng ba hoa.
Toản địa hữu thanh? Dạ Đương ngạc nhiên nhìn cái hố rồi lại nhìn Diệp Phàm.
Mẹ kiếp, tên Đường Thành này đúng là lắm trò. Đến ta còn không thấy không hiểu mà hắn đã lôi ra được cái tên Toản địa hữu thanh. Diệp Phàm bắt đầu dùng đôi mắt ưng thần tỉ mỉ quan sát xung quanh.
Hắn ngồi xuống nghe ngóng một chút chì ngỉ thấy có mùi thuốc pháo. Lạ thật, ai dám chôn pháo dưới lôi đài để giúp ta?
Tuy nhiên lúc này hắn cũng hiểu rằng ngoài hắn ra thì những người khác khó mà phát hiện ra được mùi pháo.
Một phần là vì mùi này quá nhạt, đã bị trộn lẫn với mùi khói độc, bị mùi khói độc lấn áp.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/893606/chuong-2737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.