- Lời đó sai rồi, không cần nói những thứ khác, nhiệm vụ của đồng chí Trương Cường bây giờ là bảo vệ lãnh đạo quốc gia. Cái này, chẳng lẽ không quan trọng hơn chức vị và trách nhiệm của đồng chí Tiền Sâm?
Diệp Phàm đột nhiên mở miệng, một câu nói ra, mặt Tây Môn Đông Hồng khẽ biến sắc.
Lời này mà vào tai lãnh đạo thì còn có thể yên ổn sao, hơn nữa, Đới Thành đại biểu của chín lãnh đạo lớn đang ngồi lù lù ở đây.
Huống chi, xem thái độ hôm nay, Đới Thành dường như có ý giúp đỡ Diệp Phàm rồi. Cho nên, Tây Môn Đông Hồng vội vàng nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh xuyên tạc ý của tôi. Tôi xem xét dựa trên chỉnh thể. Đương nhiên, xét trên phương diện trách nhiệm và chức vụ, tính chất công tác của đồng chí Trương Cường quan trọng hơn một chút. Nhưng, tôi muốn nói, đây chỉ là hai phương diện ngành nghề khác nhau mà thôi. Một bên là người, một bên là quốc gia.
- Công việc không phân biệt sang hèn, đều quan trọng như nhau cả. Ví dụ như Tổ chúng ta, bộ đội ngoại vi làm việc vặt có quan trọng không?
Có một số đồng chí có lẽ sẽ có tâm lý coi thường, kỳ thực, tôi cảm thấy, bọn họ khá quan trọng. Nếu như không có bọn họ, có lẽ, nhiệm vụ của chúng ta sẽ gặp phải thất bại.
Nói đơn giản, đội viên chính thức bị thương có phải làm cần đến bọn họ đưa về nước hay không? Nếu như không có sự trợ giúp của bọn họ, thương vong của đội viên chúng ta sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/893985/chuong-2462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.