Việc này, đương nhiên là Diệp Phàm âm thầm hạ thủ, trong tối sử dụng Lạc Bảo Tiền, đồng tiền này thật ra càng làm càng thuận tay, tất nhiên khống chế thành thạo.
Diệp Phàm đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, một chân, đạp trên người Đỗ Phong, lập tức rắc một tiếng một nhánh cây đứt, tuy nhiên cả người Đỗ Phong rõ ràng bị Diệp Phàm giâm lên theo thân cây rơi thẳng xuống đất.
Cước này gần hai nghìn kình lực, Đỗ Phong mặc dù là tay già đời cũng không chịu nổi. Tuy nhiên, Đỗ Phong dù sao cũng là người của nhà họ Đỗ ở thành phố Phổ Hải, thân thủ tuỵet nhiên không yếu, hơn nữa, kinh nghiệm rất phong phú.
Thấy mình sẽ rơi xuống đất, cơ thể ông ta giống như rắn không có xương cốt, uốn lượn đùa giỡn như tạp kỹ, cả người quấn quanh cây đại thụ.
Diệp Phàm chân vừa mới thu về, Đỗ Phng hướng lòng bàn tiếp theo lấy ra một hồi nước đen như mực từ giày rút ra hung hăng hướng về phía đùi Diệp Phàm.
Bỗng két một cái.
Diệp Phàm trốn tránh không kịp cảm giác đùi nóng bỏng một hồi, ống quần lập tức tung ra.
- Thật sự có tài.
Diệp Phàm tùy thế đạp một cái lên cây, đứng dưới lạnh lùng nói. Lúc này cũng không kịp kiểm tra vết thương ở đùi.
- Cậu cũng không tồi.
Đỗ Phong hướng về phía trước cọ sát, ngồi trên nhánh cây, sờ sờ bắp chân, tay đầy máu.
- Vừa rồi cậu dùng ám khí gì?
Đỗ Phong sắc mặt có chút nhục nhã, phải biết rằng y chỉ dùng ám khí để ám hại mọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/895862/chuong-1082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.