Đám đông bị bậc tiền bối đáng kính và Diệp Phàm cổ động như vậy nên một lúc sau, họ lần tay lục tiền trong túi quần mình. Dần dần, các cán bộ chính quyền xã và các giáo viên trong trường đi đầu, một cuộc quyên tiền bắt đầu được thực hiện.
Đương nhiên, sau lưng cũng có mấy giọng nói không đồng tình vang lên. Một người nào đó thốt lên:
- Hừ, làm lãnh đạo chỉ được cái tài lừa người lương thiện, người dân không hiểu biết mà thôi. Chủ tịch huyện Diệp góp hai ngàn, anh nói xem hai ngàn đồng của ông ta lấy ở đâu ra?
- Không thể có chuyện ông ta bỏ tiền túi mình ra được, việc này tôi cũng không tin được. Hai ngàn đồng, cũng gần bằng một năm tiền lương rồi còn gì.
Ở quê chúng ta, một cân khoai tây mới được một hào, một con gà mới được 15 đồng.
Hai nghìn đồng có thể làm được bao nhiêu chuyện. Muốn có bao nhiêu đàn bà mà chẳng có? Tôi chắc rằng bên này ông ta đưa ra hai nghìn đồng thì ngày mai ở huyện có ngay hóa đơn hai nghìn đồng cho ông ta thanh toán.
Bây giờ là người lãnh đạo thì việc quyên tiền tất cả đều là thể hiện, đó chẳng phải đều là ngân quỹ quốc gia được bọn họ dùng làm việc thiện đó sao.
Một giọng nói khác nhỏ hơn có vẻ trêu chọc.
- Tuy nhiên, hôm nay hình như tạm thời có chuyện khác lạ đây, có lẽ đúng là quyên góp thật. Chủ tịch huyện Diệp thật đúng là không đơn giản, những người dân nghèo đều tự động rút tiền túi theo anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-thuat/896288/chuong-783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.