Cuối năm 2013, tuyết rơi khắp vùng phương Bắc rộng lớn, A Âm kịp đến Đông Bắc trước năm mới. Cuối năm rất dễ làm mọi người mệt mỏi, may mà quỷ không thế. Đây được xem là trận tuyết đầu mùa khá trễ, năm nay cửa hàng gà rán rất náo nhiệt.
A Âm cầm điện thoại của Quỷ Sứ, ngồi trên ghế sofa ôm gối dựa, xem tập 1 của một bộ phim Hàn rất nổi gần đây.
“Mua điện thoại cho cô thì cô không cần, cứ khăng khăng cướp của tôi, cô xài cái điện thoại cùi bắp đấy đã bao năm rồi? Có phải cô muốn ép tôi ném nó đi không? Ném đi thì cô lại giận tôi, dù làm thế nào cũng không đúng. Bây giờ ai nấy đều dùng điện thoại thông minh, cái điện thoại này của cô ngay cả xem video cũng không được, không phải tôi đã nói với cô…”
Trăm ngàn năm qua đi, anh ta vẫn là áo bông tri kỉ như cũ, cô tắt màn hình điện thoại, ném thẳng vào người đang ồn ào không chút nương tay, Quỷ Sứ vội vàng chụp lấy, suýt chút nữa đã vô thức biến thành thân quỷ. Anh hết cách thở dài, bước đến gần cô ngồi xuống, nhìn gương mặt chẳng biết đã bao nhiêu năm không dùng son phấn.
Hai bàn tay quỷ nắm lấy nhau, lò sưởi trong phòng tỏa ra hơi ấm vừa đủ, anh rất yên tâm.
“A Âm, đừng can thiệp vào cuộc sống của anh ta nữa, hãy để anh ta sống bình yên.”
Cô cũng sớm ngày buông tay, sống tốt phần đời của mình.
“Anh không cần dạy bảo tôi, bây giờ anh ấy và bạn gái rất hạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quan-trung/248574/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.