Niếp Yên Dung cười càng xán lạn, tay ở trong ống tay áo không tự chủ siết chặt.
Nếu Phó Cánh Hành hoàn toàn quên mất chuyện đó, trong lòng cô ta tất nhiên dễ chịu đi nhiều, nhưng vì sao anh vẫn nhớ.
Đó là Niếp Chưởng Châu, không phải Niếp Yên Dung cô ta!
“Trẻ con mà.” Niếp Yên Dung nghiêng đầu cười, bỗng to gan nói: “Nhưng Phó đại thiếu gia cũng rất không khách sáo, đánh mông cô bé nhà người ta…”
Đối với cô ta, Niếp Chưởng Châu căn bản không có bí mật gì, từ đêm trở lại từ Phó gia, cô liền chạy tới phòng cô ta, ngủ cùng cô ta, nói toàn bộ chuyện đó ra…
Năm ấy cô ta còn cười nhạo cô…
Niếp Yên Dung không nhịn được cắn răng.
Trên mặt Phó Cánh Hành cũng không có lúng túng, lãnh đạm nói: “Đạp nát hoa sơn trà tôi thích nhất, tôi không trực tiếp ném cô ra ngaoì đã hạ thủ lưu tình.”
Niếp Yên Dung bĩu môi, kép ống tay áo Phó Cánh Hành quơ quơ: “Nhưng khi đó tôi còn nhỏ mà.”
Phó Cánh Hành nhìn cô: “Nếu không phải cô còn nhỏ, tôi sẽ nhịn sao?”
Ý câu này của anh là chỉ vết thương bị cô cắn trên tay.
Niếp Yên Dung không khỏi cười khẽ đụng vết thương kia, trong mắt đầy đau lòng: “Sao nhiều năm mà vẫn còn sẹo?”
Chưởng Châu cũng thật là, gia giáo Niếp gia nghiêm như thế, em ấy và chị cả chưa bao giờ càn rỡ với người khác như vậy, nhưng cô lại bị nuông chiều thành thế này.
Nếu không có dấu răng, sao nảy sinh nhiều chuyện như vậy?
Cô ta cũng không cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-canh-dai-hon-pho-tien-sinh-yeu-chieu-tan-xuong/2531019/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.