Phó Cánh Hành thu hồi tầm mắt, hơi gật đầu, đứng dậy tỏ ý người giúp việc Phó gia bên cạnh đưa ba hộp quà tinh xảo.
“Lần đầu gặp mặt, chút quà mọn.”
Anh hiển nhiên không phải người nói nhiều, tiếc chữ như vàng, Nhiếp Minh Dung không để ý, cười cởi mở, tự nhiên phóng khoáng nói: “Vậy ba chị em tôi cũng không khách sáo.”
“Nhiếp tiểu thư mở ra xem có thích hay không.”
Phó Cánh Hành làm động tác tay ‘Mời’, Nhiếp Minh Dung mở ra.
Cô ta cười chúm chím, nắm tay Chưởng Châu, trêu ghẹo nói: “Em gái, em cũng tới xem đi, Phó đại thiếu gia nổi danh tặng quà rộng rãi đó.”
Nhiếp Minh Dung chỉ nhìn lướt qua liền kết luận hộp quà lớn nhất tinh xảo nhất ở giữa nhất định là tặn em gái, nghĩ thế, liền đưa tay lấy hộp quà kia đưa tới trước mặt Chưởng Châu…
“Nhiếp đại tiểu thư.”
Phó Cánh Hành bỗng nhiên mở miệng, sau đó anh vươn ngón tay thon dài có lực nhẹ nhàng đè xuống hộp quà gặp mặt bằng nhung thiên nga màu tím sang trọng hoa lệ kia.
Nhiếp Minh Dung và Chưởng Châu đều sửng sốt, đồng loạt nhìn anh.
Phó Cánh Hành chạm phải đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt anh không khỏi sâu thẳm.
Dưới ánh đèn sáng chói cực hạn, cô gái cách anh chỉ có nửa mét, làn da trắng nõn và dung mạo không chút tỳ vết.
Phó Cánh Hành thường thấy mỹ nhân, nghiêng nước nghiêng thành, phong tình vạn chủng, thuần khiết ngây thơ, muôn hình muôn vẻ, không đếm xuể.
Cô không được coi là người xinh đẹp nhất, nhưng anh lại không thể chối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-canh-dai-hon-pho-tien-sinh-yeu-chieu-tan-xuong/2531286/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.