Tiểu Lục Lục chạy vào, bàn tay nhỏ bé trắng noãn vẫn còn che mắt.
Cô bé nghiêng đầu nhỏ, sau đó còn trộm liếc một cái.
Giọng nói non nớt vang lên, “Chị xinh đẹp, chị đang cởi quần áo của cha em ạ?”
“… Cởi quần áo?” Niên Tiểu Mộ sửng sốt.
Cô chỉ đang tốt bụng lấy áo giúp anh thôi.
“Tiểu Lục Lục, chuyện này không phải giống như em đang nghĩ đâu, chị không cởi quần áo của cha em, cha em tự cởi…” Niên Tiểu Mộ vừa mở miệng thì bà cụ Dư bước vào, bà đi theo Tiểu Lục Lục nhưng chậm chân hơn.
Bà cụ nhìn thấy một màn trước mắt thì hơi ngẩn ra.
Một giây sau, bà cụ vội vã vươn tay che kín đôi mắt của Tiểu Lục Lục, kéo cô bé úp mặt vào trong lòng mình.
“Tiểu Lục Lục không hiểu chuyện, bà sẽ đưa con bé đi, hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục…”
Bà cụ Dư cười toe toét, ôm Tiểu Lục Lục quay đầu bước đi.
Tiếng cười sang sảng của bà cụ vang lên từ cửa phòng ngủ, cho tới khi đi xuống tầng dưới vẫn chưa dứt…
Niên Tiểu Mộ, “…!!”
Bọn họ chỉ là bôi thuốc mà thôi, thực sự chẳng xảy ra cái quái gì cả.
Hiện tại cô giải thích, còn có người tin tưởng sao?
“Dư Việt Hàn, vì sao lúc nãy anh không nói lời nào? Tôi thật sự không cởi quần áo của anh!” Niên Tiểu Mộ quay đầu trừng mắt người đàn ông phía sau, thế mà anh vẫn thản nhiên như không, ung dung nhàn nhã mà mặc áo.
Nghe cô nói vậy, anh mới ngước mắt liếc cô một cái.
“Không phải cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/1958927/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.