“Tịnh Kỳ xin chỉ giáo!” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ giọng nói ra.
“Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.” Ngọc Trang bình tĩnh lên tiếng.
“Đó là Ngọc Trang?” Mạc Ảnh Quân và những người đi cùng cậu ta đều kinh ngạc nhìn Ngọc Trang.
“Khuôn mặt hoàn toàn khác so với lúc trước.” Lê Nhật Thy nghi hoặc nói.
Bởi vì Ngọc Trang đã không cần cải trang nữa nên mọi người không nhận ra cô.
Ngọc Trang bước đi nhẹ nhàng, một vầng hào quang màu sáng rực bao phủ xung quanh cô, mỗi nơi cô đi qua đều để lại rất nhiều tia nắng vàng chói lóa rạng ngời chiếu xuống từ bầu trời cao, xuyên qua rừng trúc, mang đến cho Đạo Cảnh của Liễu Tịnh Kỳ thêm một vầng Mặt Trời rạng rỡ, ấm áp.
Những dị tượng đẹp tuyệt mỹ kia càng tôn vinh lên vẻ đẹp siêu trần thoát tục của Ngọc Trang, cô khoát lên mình một chiếc áo choàng cao quý màu đỏ hồng, đây là áo khoác của Hồng Y Giáo Chủ, bên trong lớp áo choàng toát lên một sự kiêu hãnh của Giáo Đình, Ngọc Trang đang mặc một bộ đồ màu trắng kết hợp giữa hiện đại và cổ xưa, chúng hòa trộn vào nhau nổi bật là các họa tiết sống động.
Chỉ cần nhìn qua một lần liền cảm thấy người có thể mặc lên mình bộ giáo phục kia là một người không tầm thường.
Theo Giáo Đình phát triển, nhiều người trong Giáo Đình bắt đầu thiết kế chế tạo nhiều bộ giáo phục cho các bộ phận, mỗi một bộ phận đều có giáo phục khác nhau, một vẻ đẹp đặc trưng làm Giáo Đình trở nên sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-minh-giao-dinh-tai-tu-chan-the-gioi-quang-minh-thanh-tho/2400538/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.