Hoàng Phủ Dật cười cười, “Cẩn thận lời nói của mình.”
“. . . . . .” Mặc dù sắc mặt đã thay đổi mấy lần, nhưng dù sao hiện giờ đã tránh được một kiếp, Trình Tuyết Y vẫn tiếp tục giả đáng thương, hy vọng dáng vẻ ‘lê hoa đái vũ’* của mình có thể làm hắn thương xót.
*lê hoa đái vũ: hoa lê đọng nước mưa, tả cảnh khóc xinh đẹp của người con gái.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Đóa Đóa đã không còn vẽ vòng tròn nữa, tiếp tục xem sách của nàng.
Chẳng những thế nàng còn xem vô cùng nhập tâm, sách trong tay cũng không còn mấy trang nữa sẽ hết rồi.
Hoàng Phủ Dật cười cười, ngồi xuống, cũng không ngăn cản Trình Tuyết Y giả vờ đáng thương với hắn.
Trình Tuyết Y mừng thầm, lại tiếp tục tiến bước, cũng không còn giả vờ thản nhiên, hất mặt như lúc trước nữa, mà là giả vờ mềm yếu khóc thút thít nghẹn ngào, chỉ sợ hắn không nhìn rõ dáng vẻ mình hiện giờ.
Đại khái đợi khoảng một nén nhang, cuối cùng Đóa Đóa cũng xem xong sách trong tay, giống như thật thỏa mãn mà đứng lên vận động một chút.
Hoàng Phủ Dật cũng đứng lên, chuẩn bị đưa thê tử về nhà.
Có điều vào trước khi hắn đi còn để lại một câu ——
“Tốn đồ trang điểm của ngươi rồi.”
“. . . . . .” Trình Tuyết Y vội vàng vọt tới trước gương đồng, thì đối diện với lớp trang điểm trên khuôn mặt mình đã dính lại thành một khối, thật giống như mặt quỷ.
“A ——”
Nghe tiếng thét chói tai ấy, Đóa Đóa đã ra cửa cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461327/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.