Bị thương còn có thể lấy sét ðánh ngýời thế này, cổ nhân quả nhiên không thể khinh thường a.
Hoàng Phủ Hạo cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ cười nhìn nàng, “Vừa tỉnh lại đã có thể nhìn thấy nàng, cảm giác thật tốt.”
“. . . . . . Khụ, người ngươi nhìn thấy khi tỉnh hẳn là thái y.”
Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, “Đóa Đóa, nàng không thể để ta cao hứng một chút sao? Hiện giờ ta đang là bệnh nhân mà”.
Hắn thực tà khí cau mày, giống như chắc chắn Đóa Đóa sẽ thỏa hiệp.
“. . . . . . Được rồi, ngươi nhìn thấy chính là ta.” Đóa Đóa quyết định nhường nhịn người bệnh.
“Có nhớ ta không?”
“. . . . . .” Đóa Đóa run lên một chút, khẽ cắn môi, “Nhớ”.
Hoàng Phủ Hạo cười ha ha, “Sao biểu cảm lại giống như chuẩn bị anh dũng hy sinh thế nhỉ.”
Ô ô, nàng vốn chính là mang theo tâm tình anh dũng hy sinh để nói câu nói kia. . . . . .
Đóa Đóa quyết định chuyển chủ đề về việc chính, “Ngươi có thấy rõ mặt người đả thương mình không?”
“Không, người đó chém sau lưng ta một đao,” Hoàng Phủ Hạo không cam chịu nhưng phải thừa nhận, “Trước đó ta căn bản không phát hiện có người tới gần”.
Đóa Đóa thực giật mình, “Vậy chính là cao thủ trong cao thủ a”.
Có thể nói không kém Hoàng Phủ Dật là bao, có điều có lẽ kiêng kị võ công của Hoàng Phủ Hạo cao hơn người thường nên Mạc Lương Ngôn mới đích thân đến đối phó với hắn, chưa chắc trong số thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461341/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.