“Chờ Dật về rồi nói sau.”
Bạch Tử Dạ không tin tưởng lắm nhìn Cửu Vương gia, lo lắng rằng hắn chẳng những không tìm hiểu được tin tức, mà ngược lại còn rút dây động rừng.
Nhan Đóa Đóa vội vàng giữ Cửu Vương gia sắp nổi bão lại, “Mộ Dung đã nói ngươi phải nghe ta.”
Cửu Vương gia phẫn hận cắn răng, “Mộ Dung chính là thấy sắc quên nghĩa!”
Nói xong hắn trừng mắt Bạch Tử Dạ, “Không vui gì hết! Ta còn tưởng ngươi thật sự muốn cùng nàng ta cướp Hoàng Phủ Dật nữa, thật uổng công ta vui mừng!”
“. . . . . .” Đóa Đóa cùng Bạch Tử Dạ đều quả quyết lựa chọn không đếm xỉa đến hắn.
Khi đã tới Tướng quân phủ, vì để an toàn, Bạch Tử Dạ an bài cho Đóa Đóa bọn họ căn phòng ngay cạnh phòng hắn, có việc cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để chạy sang.
Đợi hơn một canh giờ, Hoàng Phủ Dật mới trở về.
“Phụ hoàng, mẫu hậu bọn họ có ổn không?” Đóa Đóa vô cùng quan tâm hỏi.
“Ta bí mật nghe trộm được vài câu, xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là còn chưa tỉnh lại thôi.”
Ấn đường của Hoàng Phủ Dật nhăn chặt, “Ở ngoài phòng bọn họ đều có trọng binh canh chừng, trừ phi ta động thủ giết người, bằng không không có khả năng xông vào mà không bị phát giác.”
Hắn nói xong liền nhìn về phía Cửu Vương gia, “Ngươi còn có thể biến nhỏ đến mức nào? Ta cần ngươi giúp cho bọn họ uống thuốc.
“Đương nhiên có thể, chút việc nhỏ như thế sao có thể làm khó ta được!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461367/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.