Trước kia Mộ Dung trọng thương chưa lành nên chỉ có thể cùng Tiểu Bụi đánh ngang tay, hiện đã khôi phục, đương nhiên không chút khó khăn mà giành chiến thắng.
Nồi đã mang tới, gặp lại Mộ Dung vương gia biến mất đã lâu, hơn nữa vết thương của hắn đã khỏi, mọi người tất nhiên là cực kì kinh ngạc.
Nhìn tình huống này, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, ngay cả dừng lại cũng không dám, trực tiếp chạy, miễn cho bị đòn oan.
Thấy nồi nước đã bốc hơi, Tiểu Bụi không còn bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ câu “tâm tĩnh tự nhiên mát” này có thể cứu hắn một mạng trong nồi nước sôi hay không.
Kết luận đương nhiên là không được, hắn bị thả vào đó được nhiên sẽ bị nóng.
Mộ Dung âm hiểm cười, “Sợ?”
“Có gì mà sợ!” Tiểu Bụi vô cùng có khí thế, “Đại gia ta đi tới nơi này liền không định sống sót trở về!”
“. . . . . .” Mọi người yên lặng hóa đá.
Liếc Mộ Dung một cái, Tiểu Bụi lật tẩy hắn, “Ngươi đừng tưởng ta không biết! Ngươi muốn luộc ta, chính là muốn tìm cớ không đối mặt Đóa Đóa!”
Bạn học Tiểu Bụi, chân tướng của ngươi. . . . . .
Người biết quá nhiều bình thường đều không có kết cục tốt, Mộ Dung quỷ dị cười ——
“Khụ, Mộ Dung, chúng ta phải đi.”
Đóa Đóa kịp thời lên tiếng, cứu cái mạng chim nhỏ của Tiểu Bụi.
Kỳ thật cứu không thành. . . . . .
Mộ Dung vốn cũng không định đem luộc Tiểu Bụi, nhưng Đóa Đóa vừa lên tiếng như thế, hắn sửng sốt một chút, theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461415/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.