“. . . . . .” Đáp án này làm cho Tiểu Bụi và Cửu Vương gia đều bị sét đánh.
Làm hóa thạch một lúc, Cửu Vương gia đã nhịn một hồi rốt cuộc nổi bão.
“Không biết ngươi còn giả cao thâm cái gì, làm người khác lãng phí nửa ngày!”
Hoàng Phủ Dật thần sắc bình tĩnh ngẩng đầu lên, “Chân tướng mọi việc các ngươi tự đi điều tra, ta nói những lời này có ý chính là chúng ta phải đi rồi”.
“Đi?” Cửu Vương gia và Tiểu Bụi đồng thanh kinh ngạc hỏi, đến ngay cả Mộ Dung nằm trên đất giả ngất cũng choàng mở mắt.
Có điều hắn còn tính là phản ứng rất nhanh, thừa dịp không ai chú ý, lập tức nhắm mắt lại.
“Đã có khả nghi, liền cho thấy Thiết Lặc không phải bị súc mạnh thần kỳ gì giết chết, không liên quan đến đại họa diệt tộc”.
“. . . . . .” Quả thực đúng.
Nhưng nam nhân này liền cứ thế đi sao?
Thực không thiện tâm gì cả, ngay cả ở lại giúp đỡ người ta cũng không biết!
“Đóa Đóa là người được tiên đoán, một tháng nữa mới đến thời gian trong tiên đoán”.
Tiểu Bụi tìm lý do muốn giữ bọn họ lại.
“Chúng ta không nói là không giúp, có điều phải đi trước, hôm nay vừa lúc là tới ba ngày”.
“. . . . . .” Tiểu Bụi và Cửu Vương gia trao đổi ánh mắt, cuối cùng đều nhất tề roẹt roẹt nhìn về phía Mộ Dung đang “ngất” trên sàn.
Người chính là hắn yêu mến, hơn nữa luận thân phận, người có thể làm chủ ở đây chính là hắn, cho nên hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461418/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.