Trên người bọn họ thực sự tìm không ra tiền lẻ.
“Vậy không được qua!”
Hai người bị hai con chim này chặn lại, lúc sau một tiểu thái giám sau lưng Phúc vương gia phản ứng nhanh.
“Bạc còn dư lại, hay là ngươi lấy đi. . . . . .”
Tiểu thái giám chỉ nói một nửa, cũng không nói tiếp nữa.
Một nửa sau định nói là mua rượu uống v..v.., nhưng đối với hai con chim này thì. . . . . .
Chẳng lẽ lại bảo nó dùng tiền này đi thay lông trên người?
Mặc dù tiểu thái giám chưa nói xong nhưng Phá điểu cũng hiểu được ý của hắn.
Thế là Phá điểu nổi giận, cũng không biết lấy đâu ra một viên dạ minh châu.
“Tiểu Bụi, ăn nó!”
“. . . . . .” Tiểu Bụi giận quá, “Đại gia ta không ăn!”
“Ngươi không ăn thì vĩnh viễn đừng nghĩ ta về với ngươi!”
Uy hiếp này hiệu quả vô cùng, Tiểu Bụi cắn răng, cuối cùng cũng tiếp lấy dạ minh châu nhai “răng rắc răng rắc”.
Thế là một viên dạ mình châu giá trị liên thành (rất đắt) liền trở thành điểm tâm của Tiểu Bụi. . . . . . bữa cơm này thực quý a
Phá điểu đắc ý, khoanh cánh đứng giữa không trung, “Đại gia ta không thiếu tiền! Hôm nay các ngươi không giao ra một đồng thì đừng ai nghĩ đi qua được đây!”
“. . . . . .” Phúc vương gia và Triệu đại nhân đầu tiên là chấn động, sau đó bị sét đánh ngã.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều bỏ kế hoạch ban đầu, tính trở về tiếp tục nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461527/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.