“. . . . . .” Đóa Đóa ngã xuống đất .
Phát hiện có người đang nhìn mình, Hoàng Phủ Dật ngẩng đầu, nhìn về phía Đóa Đóa, sủng nịch cười.
Còn cười! Không cười cũng đã đủ đẹp rồi, bây giờ cười không phải hấp dẫn thiếu nữ ngây thơ sao!
Quả nhiên, Vân Tri Dao nước miếng cũng sắp chảy ra, “Sao có thể đẹp trai như thế. . . . . .”
Dù võ công không cao bằng Hoàng Phủ Dật, nhưng đi về phía trước thêm vài bước, Hoàng Phủ Hạo cũng ý thức được gần đó có người.
Phát hiện bóng dáng Đóa Đóa, hắn cũng là cười giống vậy.
Khóe môi hơi nhếch, mày kiếm giương lên, trong ánh mắt có loại tà khí thực mê người.
“Rất đẹp trai. . . . . .” Vân Tri Dao lại thay đổi phạm tội mê trai với Hoàng Phủ Hạo.
Phát hiện hai người bọn họ đều muốn đi lại đây, Đóa Đóa kéo Vân Tri Dao bỏ chạy.
“Muội còn chưa xem đủ mà.” Vân Tri Dao kháng nghị.
“Hình tượng, hình tượng!” Đóa Đóa vẫn kéo nàng ta chạy như điên.
“Chạy như vậy không phải càng mất hình tượng ư!”
“Đây là vẻ đẹp khỏe mạnh.” Đóa Đóa bắt đầu gạt người.
Một mạch cứng rắn lôi kéo Vân Tri Dao chạy như điên về Đông cung, Đóa Đóa phát hiện mình trong khoảng thời gian này học võ vẫn là rất có tác dụng, chạy lâu như thế mà cũng không mệt.
Nhưng mà so với cao thủ võ công vẫn là kém một khoảng cách rất xa. . . . . . Ài.
“Tỷ tỷ, tỷ làm gì mà không kéo muội chạy thì không được thế!” Vân Tri
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461589/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.