Cố nén cười, Hoàng Phủ Dật hỏi nàng, “Ta đây có thể tự tiến cử không?”.
Không thể!”
“Vì sao?”
“Hết hạn báo danh!”
“Ta đây cường đoạt thì sao?” Hoàng Phủ Dật cười xấu xa hỏi.
“Càng không được!”
Nói thì nói như vậy, nhưng Đóa Đóa vẫn lùi nhanh về phía sau, phòng ngừa hắn thật sự cường đoạt.
Đáng tiếc cũng vô dụng a. . . . . .
Hoàng Phủ Dật luôn luôn rất ôn nhu biến thân thành thủ lĩnh sơn trại, ôm lấy Đóa Đóa, dùng môi bịt lại kháng nghị của nàng, liền cứ ôm Đóa Đóa như thế một mạch đi về Đông cung . . . . . .
Người vây xem choáng váng, không hay rồi . . . . . . Thái tử ốm yếu của bọn họ bị mãnh nam nhập vào rồi!
Đóa Đóa bình thường thì khóc ròng, nhưng lần này bị Hoàng Phủ Dật ôm, một mạch liền cứ như thế mà hôn trở về Đông cung. . . . . .
Khụ, cho nên “hôn ròng” tên xứng với thực như thế đối với tâm hồn mỏng manh của Đóa Đóa tạo thành một chấn động cực đại, trong lòng nàng không biết đã khóc ròng bao nhiêu nữa.
Trở về tẩm điện Đông cung rồi Hoàng Phủ Dật buông nàng ra, mở miệng câu nói đầu tiên chính là ——
“Cái này cho nàng.”
Hắn đưa cho Đóa Đóa một tấm kim bài, thuận thế nắm chặt tay nàng.
Đóa Đóa buồn bực nhìn kim bài miễn tử trong tay, “Ngươi cho ta cái này làm gì?”
“Nếu như nàng không hài lòng với giải thích của ta, có thể giết ta.”
“. . . . . .”
Nàng giết hắn làm cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461610/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.