Hoàng Phủ Hạo đối với vị hôn thê của mình nhìn như không thấy, y phục cũng chưa khoác vào, đi thẳng trước mặt Đóa Đóa.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhếch khóe môi lên, nhìn Trình Tuyết Y.
"Sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ còn thật sự muốn nói chuyện yêu đương với vị hôn phu ta đây hay sao?"
Trình Tuyết Y lúng túng mà đen cả mặt, sau đó vẻ mặt cũng lạnh lên, cũng không nói thêm câu nào, xoay người bước đi.
Thấy Đóa Đóa cũng muốn rời khỏi, hắn đưa tay ngăn nàng lại, "Nhiều người ở đây như vậy, còn sợ ta có có hành động không tốt gì sao?"
". . . . . . Ta với ngươi lại không quen biết, không có gì để nói."
Hai bên Phương Tung Đình quả thực là có rất nhiều người, hơn nữa bây giờ cũng đều đang chú ý quan sát động tĩnh bên này.
Thế nhưng nam nhân này lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm nên nàng không muốn ở lâu.
"Còn thật phòng bị , nếu đã như vậy, sao ngươi còn theo Trình Tuyết Y đến chỗ của ta?"
"Ta không biết ngươi ở chỗ này, trước kia cũng chưa từng thấy qua."
Hoàng Phủ Hạo cười đến có chút kỳ quái, "Biết vì sao nàng ta lại mang ngươi tới đây không?"
"Không biết."
"Bởi vì ngươi rất đẹp, nàng ta hy vọng ta sẽ chú ý đến ngươi."
". . . . . . Nàng ấy không phải vị hôn thê của ngươi sao?" Đóa Đóa nhịn không được mà hỏi.
"Hôn ước của Hoàng gia vốn chính là một chuyện cười."
Hoàng Phủ Hạo hiển nhiên rất khinh thường mà cười nhạo một tiếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/1461656/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.