Dư Tịnh đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh gặp lại Trình Lãng.
Có lẽ đã từng lướt qua nhau trong biển người mênh mông, lúc ngẩng đầu nhìn lại sẽ có cảm giác quen thuộc. Cũng có thể một phía vẫn còn độc thân, ánh mắt đăm đắm nhìn dán vào người kia. Cũng không loại trừ cả hai vẫn còn một mình, nhìn nhau nở nụ cười, sau đó hoặc sẽ tiếp tục duyên phận trước kia, hoặc sẽ vì hàng vạn nguyên do mà lại bỏ qua nhau lần nữa. Đương nhiên có khả năng nhất là anh đã có vợ, em đã có chồng, mỗi người đều khoác tay nửa kia của mình, gặp lại nhau khi đang tản bộ trong công viên, chuyện cũ ùa về, nhìn nhau mỉm cười rồi tiếp tục đi lướt qua nhau.
Mà mấy năm nay, trong thành phố không to không nhỏ này, họ chưa từng gặp lại.
Hôm đó là ngày thứ ba sau đám cưới của cô.
Anh họ của bố chồng cô do vợ qua đời chưa lâu nên không thể tham gia lễ cưới của đứa cháu Hứa Gia Trì, nhưng vẫn nhờ người mang tới một phong bì dày cộp, do lễ nghĩa nên bố chồng cô hôm đó đã trịnh trọng gọi Dư Tịnh và Hứa Gia Trì đến, nhân lúc còn được nghỉ phép, chọn vài món quà khá khá để đáp lễ.
Không ai ngờ rằng, gặp nhau, trong tình cảnh đó.
Trong khoảnh khắc mở cửa ra, Dư Tịnh ngẩn người.
Trình Lãng vẫn giữ vẻ mặt lơ đãng và nụ cười uể oải như thế bao năm nay chưa hề thay đổi, anh đám một cái lên vai Hứa Gia Trì ,nụ cười vụt biến mất khi nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quang-thoi-gian-trong-hoi-uc/1041734/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.