🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xuống khỏi tàu vũ trụ, Tần Nhạc lập tức hiểu tại sao trên Tinh Võng lại có người dùng những từ như "khó gần" và "hung hãn" để miêu tả người dân Song Hồ Tinh.

Chỉ chưa đầy mười phút sau khi hạ cánh, cô đã có thể phân biệt ai là người bản địa, ai là người ngoại lai.

Người bản địa ở đây đều có vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh, bất kể nam hay nữ.

Tần Nhạc tự nhận chiều cao của mình ở mức trung bình trong Liên bang, nhưng khi xếp hàng để ra khỏi cửa kiểm tra an ninh ở Tinh Cảng, cô đứng giữa hai người dân bản địa như đứng giữa hai bức tường, đỉnh đầu cô chỉ cao đến vai họ.

Sự chênh lệch chiều cao này khiến cô không thể vui nổi. Rõ ràng đều là người Liên bang, vậy mà có người lại lén cao thêm như thế!

Không những vậy, đường nét trên khuôn mặt họ rất sắc sảo, nam giới phần lớn để râu. Những người không đủ cao khi nhìn họ phải ngẩng đầu lên, mà điều đầu tiên nhìn thấy là một khuôn mặt đầy râu. Trong khi đó, họ nhìn xuống phải cúi thấp mắt.

Bị nhìn từ góc độ đó, cảm giác đối phương không thân thiện là điều dễ hiểu.

Hiện tại, đứng giữa hai người bản địa, Tần Nhạc có cảm giác nếu chẳng may xảy ra tranh cãi, chỉ cần một cú đấm của họ là cô sẽ nằm gục tại đây.

Nhưng thực ra họ không làm gì cả, thậm chí khi hành lý của cô qua máy kiểm tra an ninh, họ còn giữ thăng bằng vali giúp cô.

Khó khăn lắm cô mới bước ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, thấy Kiều Dư Vi vẫy tay chào cô một cách đầy nhiệt tình.

Phía sau Kiều Dư Vi là bốn vệ sĩ, hai người cao và hai người thấp, chiều cao rõ ràng rất khác biệt. Hai người cao kia, chiều cao chắc chắn trên hai mét.

Tần Nhạc không khỏi nhìn họ thêm vài lần, sau đó lên xe về khách sạn cùng Kiều Dư Vi.

Trong xe, Tần Nhạc tò mò hỏi nhỏ Kiều Dư Vi: "Cậu thuê vệ sĩ bản địa à?"

"Đừng nhắc nữa." Nhắc đến chuyện này, Kiều Dư Vi không nhịn được bật cười: "Lúc đầu tôi mang theo hai vệ sĩ từ nhà, tưởng là đủ. Kết quả đến đây mới phát hiện họ chẳng có chút sức răn đe nào về mặt ngoại hình. Không còn cách nào khác, tôi phải thuê thêm hai vệ sĩ bản địa để tăng uy thế."

"Thế cậu thấy người ở đây thế nào?" Tần Nhạc hỏi.

Kiều Dư Vi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có vẻ không khác gì người ở Thủ Đô Tinh. Hai hôm trước tôi ra ngoài chơi, có người say rượu gây chuyện ở quán bar, cảnh sát đến rất nhanh và lôi hết những người gây rối đi. Cảm giác trật tự ở đây khá tốt."

Tần Nhạc gật đầu. Có lẽ cô cần tìm hiểu thêm về Song Hồ Tinh. Nếu muốn quảng bá nơi này, ít nhất cô phải biết rõ điểm tốt của họ là gì.

Nhưng trước tiên, cô cần gặp Cục trưởng cục du lịch.

Sáng hôm sau khi đến Song Hồ Tinh, cục trưởng Vu đã bày tỏ mong muốn được đến khách sạn để gặp cô. Tần Nhạc rất vui vẻ đồng ý.

Họ hẹn nhau tại một phòng riêng trên tầng thượng khách sạn. Phòng nằm ở tầng 70, xung quanh là những bức tường trong suốt đặc biệt. Khu vực quanh tường trồng rất nhiều hoa cỏ, phần lớn đang nở rộ rực rỡ. Bên ngoài phòng bao quanh bởi mây mù, trông giống như một khu vườn trên không.

Trong lúc chờ cục trưởng Vu, Kiều Dư Vi chia sẻ với Tần Nhạc – vị "bà chủ nhàn rỗi" – về tiến độ của nhà hàng.

"Phần trang trí bên ngoài đã xong rồi, bây giờ đang thi công nội thất bên trong, tất cả đều làm theo ý kiến của cậu. Khi tôi về chắc là có thể nghiệm thu."

Nói xong, cô ấy còn đưa cho Tần Nhạc xem vài bức ảnh.

Tần Nhạc rất khâm phục hiệu suất làm việc của Kiều Dư Vi. Nhà hàng mà cô ấy chọn có vị trí rất tốt, được thiết kế hoàn toàn theo phong cách cổ điển, có ba tầng và có thể phục vụ khá đông thực khách.

"Vấn đề nguồn cung của cậu đã được giải quyết ổn chưa?" Tần Nhạc hỏi thêm.

"Nhờ phúc của cậu, cục trưởng Vu chỉ cần nói một câu là tất cả vấn đề đều được giải quyết."

"Chậc, giờ tôi áp lực quá." Tần Nhạc nửa đùa nửa thật.

"Cậu cũng không cần áp lực quá đâu. Tôi nghe nói cậu không phải đạo diễn đầu tiên được mời đến đây để quay phim."

Tần Nhạc nhướn mày hỏi: "Họ từng mời ai khác nữa?"

"Những năm qua chắc khoảng ba, bốn người, nổi tiếng nhất chính là Tiết Liên Sơn."

Tần Nhạc trợn tròn mắt, Kiều Dư Vi nhún vai: "Là thật đấy. Tôi còn hỏi riêng Tiết Di, cô ấy bảo rằng toàn bộ cảnh quay thực tế của phần 4 [Du hành giữa các vì sao] đều được thực hiện tại Song Hồ Tinh cách đây 10 năm trước."

"Tại sao tôi hoàn toàn không để ý đến điều đó nhỉ?"

[Du hành giữa các vì sao] là một bộ phim truyền hình nổi tiếng khắp Liên bang mà bất kỳ lứa tuổi nào cũng từng xem qua. Dĩ nhiên Tần Nhạc cũng đã xem. Khi phần 4 được chiếu, điều cô mong chờ nhất môi ngày là về nhà để bật TV.

Cô đã xem lại phần 4 ba, bốn lần, nhưng... tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào cốt truyện phiêu lưu, hoàn toàn bỏ qua khung cảnh trong phim.

"Không chỉ mình cậu đâu. Phần 4 của [Du hành giữa các vì sao] có rating vượt 15%, nổi đình nổi đám như thế mà Song Hồ Tinh vẫn không hề có tí tiếng tăm nào." Kiều Dư Vi vỗ vai Tần Nhạc: "Có thấy áp lực bay biến hết chưa?"

Quả thực cách an ủi này của Kiều Dư Vi làm Tần Nhạc cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù điều này hơi đáng tiếc với Song Hồ Tinh, nhưng ít nhất cô không còn cảm thấy áp lực như trước.

Hai người chưa phải đợi lâu, cục trưởng Vu đã đến.

Vị cục trưởng này trông khá khác biệt so với người dân Song Hồ Tinh thông thường. Ít nhất, chiều cao và vóc dáng của ông ấy không quá nổi bật, và cũng không để râu.

Có lẽ ánh mắt của Tần Nhạc hơi thẳng thắn, cục trưởng Vu mỉm cười hỏi: "Có phải đạo diễn Tần cảm thấy trông tôi không giống người bản địa lắm đúng không?"

Tần Nhạc hơi ngại ngùng. Dù sao cô đúng là đang nghĩ như vậy.

"Tôi chỉ có một nửa dòng máu Song Hồ Tinh thôi. Chính nhờ vẻ ngoài này mà tôi được bầu làm Cục trưởng cục du lịch." Cục trưởng Vu thẳng thắn nói, rồi thở dài: "Đáng tiếc là vẻ ngoài của tôi cũng không giúp ngành du lịch của Song Hồ Tinh khởi sắc hơn chút nào."

Tần Nhạc cảm thấy có một số chuyện nên nói trước, vì vậy cô thành thật: "Cục trưởng Vu, tôi chỉ có thể cam đoan rằng tôi đều dốc lòng thực hiện từng bộ phim. Nhưng không thể đảm bảo rằng sau khi phát hành sẽ được yêu thích. Nếu ông hy vọng phim của tôi có thể thúc đẩy ngành du lịch Song Hồ Tinh, thì có lẽ ông đang đánh giá tôi quá cao."

Dù bộ phim đầu tay của cô đã nổi tiếng khắp Liên bang, nhưng Tần Nhạc cũng không dám chắc tác phẩm tiếp theo sẽ đạt được hiệu quả tương tự.

Thậm chí, dù phim có thành công, cũng chưa chắc nó mang lại ảnh hưởng tích cực cho Song Hồ Tinh. Ví dụ rõ ràng nhất chính là trường hợp của [Du hành giữa các vì sao].

Cục trưởng Vu rất thẳng thắn: "Đạo diễn Tần cứ yên tâm. Tôi mời cô đến đây quay phim chủ yếu là để quảng bá, nhưng không hề có yêu cầu cứng nhắc nào cả. Nói thật, mấy năm qua chúng tôi đã chi không ít tiền cho quảng bá, nhưng chẳng có tác dụng gì. Giờ đây mỗi phòng ban đều có chỉ tiêu tuyên truyền, cục du lịch chúng tôi cũng vậy. Tôi mời cô, đơn giản là vì tôi thích tác phẩm của cô thôi."

Tóm lại, cục trưởng Vu là kiểu người tranh thủ dùng ngân sách công để vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa thỏa mãn sở thích cá nhân.

Điều này cũng giải thích vì sao ngay sau khi bộ phim ngắn của Tần Nhạc đạt giải, cô đã nhận được lời mời từ cục trưởng Vu. Thứ ông ấy quan tâm không phải là kinh nghiệm hay thành tích.

Nghe ông nói vậy, Tần Nhạc thả lỏng hơn nhiều. Cô hỏi thêm: "Nếu đã như thế, tôi sẵn sàng thử. Vậy ông mong muốn tôi làm phim truyền hình thuộc thể loại nào?"

Vì phía đối tác đã trả cho cô một khoản thù lao hậu hĩnh, đương nhiên bộ phim này cần tham khảo ý kiến của họ. Đây là trách nhiệm nghề nghiệp tối thiểu mà cô cần thực hiện.

Cục trưởng Vu có vẻ đã suy nghĩ kỹ từ trước. Nghe câu hỏi của Tần Nhạc, ông ấy nhanh chóng đưa ra yêu cầu: "Gần gũi với cuộc sống. Những nội dung kiểu thám hiểm vũ trụ hay bí mật dưới biển sâu thì thôi đi."

Tần Nhạc hiểu ngay. Có vẻ cục trưởng Vu đã rút ra bài học từ thất bại năm đó.

"Không thành vấn đề." Tần Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi muốn làm một bộ phim truyền hình tập trung vào tuyến tình cảm. Tôi không giỏi những chuyện tình nhỏ nhặt lắm, còn về tình yêu hào môn thì sao?"

"Được, được, rất ổn." Cục trưởng Vu gật đầu lia lịa, sau đó khéo léo đưa ra đề xuất: "Nhưng một câu chuyện tình yêu đơn thuần thì đối tượng khán giả sẽ khá hạn chế. Người trẻ thích, nhưng những người lớn tuổi hơn thì có thể không dễ bị thu hút."

Tần Nhạc đồng tình: "Đúng thế, vậy nên cần có những sóng gió. Thân phận và địa vị của nam nữ chính phải có sự chênh lệch để tạo sự tương phản. Nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ..."

Cô suy nghĩ một lúc, rồi hỏi cục trưởng Vu: "Ngài nghĩ thế nào về motif tiểu thư thật giả?"

"Hay lắm! Cốt truyện như thế rất hấp dẫn, khiến khán giả muốn xem tiếp." Cục trưởng Vu khen ngợi, sau đó lập tức bổ sung: "Tôi nghĩ rằng nếu thân phận nam nữ chính khác biệt lớn ngay từ đầu, thì khả năng nam chính yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên là rất thấp. Họ cần có một lý do để bắt đầu mối quan hệ."

"Thế thân!"

"Đúng, đúng! Đạo diễn Tần đúng là rất giỏi trong việc kiểm soát cốt truyện. Nam chính cần có một người phụ nữ mà anh ta từng yêu nhưng không đến được với nhau vì nhiều lý do. Tình cờ, nữ chính lại trông giống người đó, nên anh ta xem cô ấy như một thế thân. Đúng rồi, những người có ngoại hình giống nhau thường có quan hệ huyết thống. Hay là để nữ chính trở thành em gái của người nam chính yêu đi?"

Kiều Dư Vi gần như sững sờ nhìn hai người đang thiết kế kịch bản: Không phải ban đầu hai người nói muốn làm phim tình yêu hào môn sao?

Theo nhận thức của cô ấy, phim tình yêu hào môn thường là câu chuyện về một nữ chính xuất thân bình thường nhưng rất nỗ lực, được một nam chính giàu có để ý. Họ trải qua vài khó khăn từ gia đình và sự nghiệp, cuối cùng kết thúc bằng một cái kết ngọt ngào.

Các người đang làm gì vậy? Chuyện tiểu thư thật giả đã đủ rồi, còn thêm thế thân, rồi còn gì nữa đây?

Không lâu sau, Tần Nhạc đã cho cô ấy câu trả lời.

"Khi nam chính và nữ chính ở bên nhau, tốt nhất là anh ta nhận ra mình bắt đầu thích cô ấy một chút. Nhưng ngay lúc đó, người mà nam chính từng yêu lại quay về."

"Người đó quay về rồi thì chắc chắn sẽ làm tình cảm rối tung lên. Lúc này nam chính phải làm sao để nhận ra mình thực sự thích nữ chính?" Cục trưởng Vu nghiêm túc suy nghĩ.

"Mang thai rồi bỏ chạy!" Tần Nhạc cảm thấy nguồn cảm hứng của mình như đang trào dâng.

"Ồ? 'Mang thai bỏ chạy' là sao? Là mang thai rồi rời xa nam chính ấy à?"

"Đúng, ý là vậy. Chỉ khi rời xa, nam chính mới nhận ra tình cảm của mình dành cho nữ chính."

"Đúng, rất có lý! Nhưng sau khi tìm lại nữ chính, hai người họ sẽ ở bên nhau ngay chứ?" Cục trưởng Vu có vẻ chưa thỏa mãn.

"Đương nhiên là không." Tần Nhạc hoàn toàn đắm chìm trong những tình tiết "cẩu huyết": "Ngay khi nữ chính sắp tha thứ cho nam chính, thì nữ phụ mắc bệnh nan y. Để thực hiện tâm nguyện của nữ phụ, nam chính quyết định kết hôn với cô ấy."

"Quá tệ rồi! Không phải con người nữa!" Cục trưởng Vu tức giận vỗ đùi.

"Chứ còn gì nữa." Tần Nhạc gật gù đồng tình.

Kiều Dư Vi yếu ớt nghĩ: Không phải chính hai người cùng nghĩ ra tình tiết này hay sao?

"Rồi nữ phụ chết à?"

"Không, bệnh nan y của nữ phụ là giả. Cả nam chính và nữ chính đều bị lừa." Tần Nhạc cảm thấy cú lật này thực sự quá đỉnh. Nếu phim này được quay, chắc biên kịch sẽ bị khán giả ném dép tới tấp.

Nhưng cô là đạo diễn. Biên kịch bị làm sao thì có liên quan gì đến cô chứ?

Sau khi thảo luận sôi nổi gần hết kịch bản, cục trưởng Vu chợt nhớ ra điều gì đó, hơi ngại ngùng nói: "Hình như suốt từ nãy giờ chưa có tình tiết nào thể hiện đặc trưng của Song Hồ Tinh. Không biết đạo diễn Tần có thể thêm vào một chút không?"

"Đương nhiên là không vấn đề gì. Ông nghĩ nên quảng bá khía cạnh nào thì tốt hơn?" Hiện tại Tần Nhạc đang trong trạng thái ý tưởng dồi dào, cô đặc biệt dễ tính với người đã khơi dậy cảm hứng cho cô là Cục trưởng Vu.

Cục trưởng Vu nghiêm túc suy nghĩ. Các điểm du lịch của Song Hồ Tinh có thể được giới thiệu thông qua các tình tiết đời thường, nhưng ông ấy cảm thấy cách làm này không tạo được hiệu quả lớn. Trước đây các đạo diễn từng được mời đến cũng đã thử phương pháp này, nhưng kết quả chẳng có gì khả quan.

"Hay là quảng bá sở cảnh sát đi. Không phải tôi khoe đâu, nhưng tình hình an ninh của Song Hồ Tinh chúng tôi luôn rất tốt, và điều này không thể tách rời nỗ lực của sở cảnh sát. Bất kể gặp vấn đề gì, mọi người đều có thể tìm đến sở cảnh sát để được giúp đỡ." Nói đến đây, trên gương mặt cục trưởng Vu không giấu nổi vẻ tự hào.

"Sở cảnh sát sao..." Tần Nhạc gật đầu, nhưng không đồng ý ngay mà hỏi tiếp: "Thật ra trước khi đến Tinh Song Hồ, tôi có tìm kiếm một số tin tức về hành tinh của các ông trên Tinh Võng. Trong đó có một bài báo nói về việc cảnh sát hành hung nghi phạm. Tin đó có thật không?"

"Hóa ra cô đã thấy tin đó. Đúng là thật." Cục trưởng Vu trả lời không chút do dự.

"Có thể cho tôi biết lý do cảnh sát lại đánh người khi đó được không?"

"Đương nhiên rồi, chuyện này khá nhiều người biết. Lúc đó, bên ngoài thông báo rằng nghi phạm bị bắt vì tội trộm cắp. Nhưng thực ra không phải, anh ta là một môi giới trong đường dây buôn người. Sở cảnh sát cần thông qua anh ta để điều tra vụ án, nhưng không muốn để lộ thông tin nên đã lấy danh nghĩa tội trộm cắp để bắt giữ.

Cảnh sát đánh người là một người trẻ, trong gia đình anh ta cũng có người thân từng bị bắt cóc. Khi biết được nội tình, anh ta không kiềm chế được cảm xúc và ra tay, đúng lúc bị quay lại và tung lên Tinh Võng."

"Sau đó không giải thích gì sao?"

Cục trưởng Vu lắc đầu: "Dù thế nào thì việc cảnh sát đánh người cũng là sai. Mặc dù lý do có thể thông cảm, nhưng theo pháp luật của Song Hồ Tinh, đó vẫn là hành vi phạm pháp. Cuối cùng, cảnh sát đó đã bị sa thải."

Tần Nhạc cảm thấy, dù đây chỉ là lời kể của cục trưởng Vu, nhưng ông ấy không có lý do gì để nói dối cô về chuyện này. Là một người ngoài cuộc, cô nhận thấy sở cảnh sát Song Hồ Tinh đã xử lý vụ việc này một cách hợp pháp và hợp lý, nên cũng không thể xem đây là một vụ bê bối.

Vấn đề này đã được giải quyết, và việc cô đưa hình ảnh sở cảnh sát vào phim cũng không còn là rào cản tâm lý.

"Nếu muốn tăng tần suất xuất hiện của sở cảnh sát, vậy nam nữ chính sẽ phải gặp nhiều sự cố và nguy hiểm. Ví dụ như nữ chính đang mang thai mà phải sống bên ngoài, có thể gặp rắc rối. Điều này rất dễ đưa vào kịch bản. Còn về phía nam chính thì..."

Cục trưởng Vu tiếp lời: "Nam chính chắc chắn sẽ liên quan đến đấu đá thương trường hoặc tranh giành quyền lực trong gia tộc. Lúc này, sở cảnh sát mới có cơ hội ra tay giúp đỡ."

Nghe đến đây, Kiều Dư Vi hiếm khi chen vào một câu: "Ờ... nhưng đấu đá thương trường và tranh quyền trong gia tộc thì cần gì đến sở cảnh sát chứ?"

Trong suy nghĩ của cô ấy, đấu đá thương trường là những màn thao túng tài chính đầy mưu mô, điều khiển toàn bộ cục diện phía sau hậu trường, lật ngược tình thế trong thị trường vốn.

Còn về tranh quyền trong gia tộc, chính cô ấy cũng đang trải qua. Nhưng hầu như chỉ là cãi nhau vài câu, hoặc nói móc nhau trước mặt ông nội. Nếu đến mức phải nhờ đến sở cảnh sát, thì chắc chắn ông nội cô ấy sẽ tức chết mất.

Cục trưởng Vu lắc ngón tay, nói với Kiều Dư Vi: "Cô Kiều, nhìn là biết cô không phải dân chuyên rồi. Những màn thao túng tài chính phức tạp đó chẳng có gì thú vị gì cả, khán giả cũng không hiểu nổi. Tôi có một gợi ý thế này: ví dụ như nam chính và đối thủ cùng cạnh tranh một khách hàng lớn, và khách hàng đó chọn nam chính.

Lúc này, đối thủ sẽ thuê người bắt cóc khách hàng lớn kia, ép người đó ký hợp đồng với mình. Đúng lúc này, sở cảnh sát có thể xuất hiện, giải cứu khách hàng đó."

"Rất sáng tạo." Tần Nhạc bày tỏ lời khen ngợi.

"Bắt cóc khách hàng rồi tự ký hợp đồng với họ? Điều này thực sự hợp lý sao?" Kiều Dư Vi cảm thấy không thể hiểu nổi.

"Tất nhiên là hợp lý rồi. Vụ án này xảy ra vào năm kia, hiện tại trong sở cảnh sát vẫn còn hồ sơ đấy. Đợi khi đạo diễn Tần viết kịch bản, tôi có thể xin phép sở cảnh sát để cô tận mắt xem hồ sơ vụ án."

"Thế thì tốt quá."

Kiều Dư Vi hoàn toàn không biết phải nói gì thêm. Thực sự cuộc sống lại có thể kỳ ảo đến thế sao?

Cuộc gặp gỡ lần này kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc.

Trong đó, hơn một giờ đồng hồ là thời gian Cục trưởng và Tần Nhạc thảo luận về cốt truyện của bộ phim mới. Hai người ông một câu, tôi một lời, gần như đã hoàn thiện phần lớn kịch bản.

Thời gian còn lại bàn về vấn đề thù lao, đầu tư và dàn diễn viên.

Như Kiều Dư Vi từng nói, Song Hồ Tinh quả thật không thiếu tiền. Số tiền đầu tư tạm thời được thỏa thuận là 5 tỷ tinh tệ, nếu cần thiết có thể bổ sung thêm trong giai đoạn sau.

Cảnh quay ngoài trời yêu cầu phải sử dụng hoàn toàn cảnh thực. Song Hồ Tinh cùng các hành tinh phụ thuộc đều có thể làm địa điểm quay, Tần Nhạc có toàn quyền lựa chọn.

Về phần diễn viên, họ sẽ cung cấp cho Tần Nhạc một danh sách diễn viên. Tần Nhạc có thể tự quyết định việc giữ lại hay loại bỏ thông qua buổi thử vai. Nếu cô có lựa chọn khác không nằm trong danh sách, Cục du lịch sẽ đàm phán với phía đó với tư cách chính thức.

Tóm lại, bất kể là lương thưởng hay điều kiện, đều sẽ được cung cấp ở mức tốt nhất. Cô chỉ cần toàn tâm toàn ý làm phim mà không phải lo lắng gì cả.

Dù luôn nghĩ rằng mình yêu tự do hơn yêu tiền, Tần Nhạc cũng không thể không bị lung lay bởi những lời chào mời ngọt ngào của Cục trưởng.

Cả hai đều cảm thấy hài lòng trong lần gặp gỡ này. Chỉ có Kiều Dư Vi, sau khi nhẫn nhịn suốt một hồi, cuối cùng không chịu nổi mà thốt lên suy nghĩ trong lòng.

Cô ấy nghiêm túc hỏi Tần Nhạc: "Cô có cảm thấy... kịch bản này được quyết định hơi vội vàng không?"

Là một fan chân chính, tất nhiên Kiều Dư Vi không muốn can thiệp vào kịch bản của Tần Nhạc.

Nhưng lần này khác hẳn mọi khi. Không chỉ được chứng kiến toàn bộ quá trình, cô ấy còn bị sốc đến mức thay đổi hoàn toàn quan điểm.

Cô ấy luôn nghĩ rằng gu thẩm mỹ của Tần Nhạc đối với kịch bản tuy khác biệt nhưng lại rất mới lạ và cuốn hút. Thế nhưng không ngờ lần này sở thích của Tần Nhạc lại thay đổi đến mức như vậy, và còn đi xa đến thế.

Thật sự có người thích kiểu phim truyền hình trộn lẫn đủ các yếu tố như thiên kim thật giả, thế thân, tình yêu đau khổ, mang thai bỏ trốn, bệnh nan y giả, và đấu đá gia tộc sao?

Chỉ nghe qua nội dung tổng quát, cô ấy đã thấy mệt mỏi. Ban đầu, chẳng phải mọi người đang thảo luận về việc quay một bộ phim tình yêu hào môn hay sao?

Mặc dù cấu trúc và khung sườn có vẻ giống với phim tình yêu nhà giàu thông thường, nhưng dường như các yếu tố thêm vào quá mức phong phú?

Mà nói đi nói lại, rốt cuộc nghĩ những tình tiết này kiểu gì vậy? Là một người xuất thân từ gia đình giàu có, Kiều Dư Vi thật sự không thể hiểu nổi.

"Vậy sao?" Tần Nhạc suy nghĩ một chút: "Tôi thấy cũng không tệ. Dù sao cũng phải thử những phong cách khác biệt."

"Nhưng nếu cậu quay bộ phim này, chắc chắn sẽ bị mắng."

"Đúng là vậy... nên vào lúc này, cần có một cái kết thật xuất sắc." Tần Nhạc đồng ý với quan điểm của Kiều Dư Vi. Những bộ phim đầy drama như thế này, hiệu quả gây chú ý sẽ không hề tệ.

Để sau này không bị người ta ném trứng khi ra ngoài, cái kết nhất định không được nhạt nhòa. Phải có tình tiết gây chấn động và có thể lật ngược hình tượng của nam nữ chính.

"Cậu có nhớ, mấy hôm trước cậu vừa nói muốn quay một bộ phim truyền hình thể hiện trọn vẹn tình yêu của nam nữ chính không? Tình yêu đâu?"

"Tôi thấy nam nữ chính vẫn yêu nhau mà..." Trước ánh mắt sắc lạnh của Kiều Dư Vi, giọng Tần Nhạc càng ngày càng nhỏ, sau đó giơ một ngón tay lên: "Lần sau nhất định sẽ như vậy."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.