Vừa bước xuống khỏi chiến hạm, hai người đã được đón bằng xe bay của quân đội. Tổng cộng có sáu chiếc xe, mỗi xe đều có hai quân nhân đi kèm.
Những người đến đón họ giữ im lặng suốt chặng đường, chỉ chào Sở Nguyên bằng một động tác chào theo nghi thức quân đội, sau đó mời họ lên xe.
Ban đầu, họ dự định để Tần Nhạc và Sở Nguyên ngồi riêng ở hai xe khác nhau, nhưng Sở Nguyên đã tự ý lên xe cùng cô. Nhìn vẻ mặt của hai sĩ quan có chút lúng túng, nhưng họ không nói gì thêm.
Tần Nhạc nhạy cảm nhận ra sự bất thường, không khỏi lo lắng.
Sở Nguyên nắm lấy tay cô, đan ngón tay mình vào tay cô, rồi bóp nhẹ.
Cảm giác ấm áp từ tay anh khiến Tần Nhạc bình tĩnh hơn.
Xe nhanh chóng tiến vào cổng chính của quân đội, dừng trước một tòa nhà cao tầng.
Sau khi xuống xe, hai sĩ quan có ý định đưa Tần Nhạc rời đi, nhưng bị Sở Nguyên chặn lại.
Một trong số họ liếc nhìn đồng đội, rồi nói: "Trung tá Sở, chúng tôi cần đưa cô Tần vào phòng bảo mật."
Sở Nguyên gật đầu: "Tôi biết quy trình, nhưng trước đó, cô ấy cần gặp Nguyên soái."
Hai sĩ quan thoáng ngẩn người: "Chúng tôi chưa nhận được thông báo."
Vừa nói, cả hai thiết bị liên lạc của họ đồng loạt phát ra tiếng "tít", thông báo vừa đến muộn.
Cuối cùng, Tần Nhạc không vào tòa nhà của bộ phận Bảo mật, mà được đưa đến văn phòng của Nguyên soái.
Lần đầu tiên gặp Nguyên soái ngoài đời, quả thật ông rất uy nghiêm, giống như những tài liệu hình ảnh cô từng xem qua, khiến người ta không dám thở mạnh.
Ánh mắt ông quét qua người Tần Nhạc, khiến cô cảm thấy như da mình bị kim châm.
Sau đó, ông liếc nhìn cháu trai, rồi mới mở lời: "Ngồi đi."
Sở Nguyên kéo Tần Nhạc ngồi xuống ghế.
"Ông đã nhận được báo cáo về nhiệm vụ của cháu rồi." Nguyên soái Hàn nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau: "Chúng ta hãy nói về đơn xin kết hôn mà cháu đính kèm sau báo cáo nhiệm vụ."
Hàn Thiên Khiếu hơi đau đầu. Ông luôn nghĩ rằng cháu trai mình đủ chín chắn và vững vàng, nhưng rõ ràng, Sở Nguyên chỉ là một thiếu niên có thời kỳ nổi loạn xảy ra muộn thôi.
Bỗng nhiên gửi đến một đơn xin kết hôn mà không hề báo trước.
"Khi cháu theo đuổi Tần Nhạc, chẳng phải ông cũng biết rồi mà? Khi đó ông cũng không phản đối." Tuy Sở Nguyên dùng kính ngữ, nhưng giọng điệu rất tự nhiên.
Hàn Thiên Khiếu trợn mắt: "Cháu theo đuổi được chưa? Chẳng phải đã bị từ chối mấy lần rồi sao?"
Tần Nhạc quay phắt sang nhìn Sở Nguyên, tại sao ngay cả chuyện này mà Nguyên soái cũng biết?
Sở Nguyên vẫn điềm tĩnh: "Vì vậy, sau khi nhận ra vấn đề của mình, cháu chuyển từ theo đuổi sang cầu hôn ngay, chẳng phải lần này đã thành công rồi sao?"
Anh còn tỏ vẻ tự hào.
Hàn Thiên Khiếu đập mạnh xuống bàn: "Cháu im ngay."
Sau đó quay sang hỏi Tần Nhạc: "Cháu có tự nguyện kết hôn với nó sao?"
Tần Nhạc lắp bắp một hồi, đầu óc trống rỗng: "Dạ, có lẽ vậy..."
"Ông ơi, vợ cháu bị ông doạ sợ rồi."
"Nó có đe dọa hay lừa dối cháu không?"
Tần Nhạc lắc đầu lia lịa.
"Thật chứ?" Rõ ràng Nguyên soái Hàn không tin.
Trong mắt ông, rốt cuộc Sở Nguyên là người như thế nào?
"Thật mà."
"Vậy cháu thích nó vì lí do gì?"
Khi đối diện với ánh mắt sắc bén như chim ưng của Nguyên soái, mọi lý do lãng mạn mà cô đã chuẩn bị sẵn đều bay biến. Tần Nhạc chỉ có thể dựa vào bản năng mà trả lời: "Dáng người đẹp."
Không ——!
Cô nhắm mắt lại, đồng thời đưa tay lên che mặt.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Nguyên soái gặp người thẳng thắn như Tần Nhạc, không khỏi nhìn về phía cháu trai.
Sở Nguyên khẽ ho một tiếng: "Nếu ông thực sự tò mò, lần sau cháu đưa cô ấy về nhà ăn cơm, chúng ta có thể nói chuyện riêng."
Nguyên soái Hàn ngồi lại vào ghế, nhìn cháu trai với khóe miệng hơi nhếch lên và Tần Nhạc gần như muốn chui xuống đất, đôi tai đỏ bừng: "Đơn xin kết hôn không có vấn đề gì, đợi duyệt xong là được. Nhưng ông hy vọng hai cháu nghiêm túc với hôn nhân, không phải coi đó là cách giải quyết vấn đề."
"Ông yên tâm."
So với Tần Nhạc đang xấu hổ đến không dám nhìn Nguyên soái, Sở Nguyên lại rất bĩnh tĩnh.
Anh nghĩ khác với ông, chỉ cần tình cảm là thật, anh không ngại sử dụng hôn nhân để đạt được mục đích.
Nguyên soái Hàn lười nhìn cháu trai, khi quay sang Tần Nhạc, khóe miệng ông thoáng nhếch lên một cách khó nhận ra.
Cô bé này vẫn còn trẻ, suy nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt.
Ông cũng không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ cần chắc chắn Tần Nhạc không có thái độ chống đối với hôn nhân của hai người là đủ. Còn những chuyện khác, người trưởng thành nên tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình.
Rời khỏi văn phòng của Nguyên soái, Tần Nhạc vẫn còn hơi ngơ ngác, cảm giác lần này còn kí.ch th.ích hơn cả lần Sở Nguyên đưa cô đi lái cơ giáp.
"Thật đáng sợ, Nguyên soái vừa nhìn em một cái là em cảm giác như bị kim châm vậy."
Sở Nguyên: ???
Ông ngoại mình có năng lực đặc biệt thế cơ à?
"Chắc chắn đó là sát khí!" Tần Nhạc quả quyết.
Có lẽ vừa rồi bị áp lực trong văn phòng, nên giờ cô trở nên nói nhiều bất thường.
"Đó chỉ là ảo giác thôi." Anh không thể nói rằng cô nhát gan rồi tự dọa chính mình được.
Tần Nhạc nhìn anh đầy khinh thường: "Anh không hiểu gì cả."
Sở Nguyên không biết nói gì. Anh cảm thấy Tần Nhạc đang có phần tưởng tượng quá xa về ông ngoại anh.
Do liên quan đến bảo mật, tạm thời Tần Nhạc không thể rời khỏi quân đội. Tuy nhiên, với đặc cách của Nguyên soái, Sở Nguyên có thể ở lại cùng cô để hoàn tất quy trình kiểm tra bảo mật.
Hai mươi ngày sau họ mới rời khỏi quân đội. Cùng ngày đó, đơn xin kết hôn của Sở Nguyên cũng được duyệt.
Tình hình hiện tại của Tần Nhạc không phù hợp để công khai quan hệ hôn nhân, hai người bàn bạc và quyết định trước tiên sẽ đăng ký kết hôn, các bước khác sẽ xem xét sau.
Tất nhiên, việc không công khai không có nghĩa là không ai được biết. Ít nhất, cô phải báo cho Kiều Dư Vi.
Cô mất liên lạc hai tháng, chắc hẳn Kiều Dư Vi lo lắng đến chết.
Vừa nhận được chiếc Tinh Não mới, Tần Nhạc vội vàng gửi tin nhắn cho Kiều Dư Vi.
Tần Nhạc: [Tôi về rồi.]
Một yêu cầu gọi đến nhanh chóng xuất hiện.
Kết nối xong, gương mặt lo lắng của Kiều Dư Vi xuất hiện trước mặt Tần Nhạc: "Rốt cuộc cậu đã đi đâu trong thời gian qua vậy?"
Nói xong, cô ấy quan sát xung quanh Tần Nhạc. Khung cảnh không giống một phòng khách sạn mà giống như đang ở trong nhà ai đó. Trên lưng ghế sofa bên cạnh còn treo một chiếc áo, nhìn qua không phải áo của phụ nữ.
"Cậu đang ở đâu, có cần tôi báo cảnh sát không?" Giọng Kiều Dư Vi đầy lo lắng.
Tần Nhạc vội giải thích: "Tôi đang ở nhà Sở Nguyên, không sao rồi, không cần báo cảnh sát."
Nghe đến tên Sở Nguyên, Kiều Dư Vi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó sự tò mò lại trỗi dậy: "Sao cậu lại ở nhà anh ta? Cậu bảo không sao nữa là sao, rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì?"
Sau hơn hai mươi ngày học về bảo mật, Tần Nhạc biết cái gì có thể nói, cái gì không. Cô tóm tắt cho Kiều Dư Vi nghe về những gì mình đã trải qua.
Tất nhiên, cô lược bỏ chuyện lái phi tàu vũ trụ trái phép, trốn sang Đế quốc, gặp phải vị Quốc vương phiền phức của Đế quốc, và biết được bí mật quốc gia.
Sau khi tóm gọn, câu chuyện chỉ còn lại: cô gặp sự cố khi quay phim tài liệu, bị vài tên tội phạm nhắm tới, may mắn gặp được Sở Nguyên đang thực hiện nhiệm vụ và được anh cứu.
Còn vì sao không thể liên lạc với ai? Vì Sở Nguyên đang thực hiện nhiệm vụ bảo mật, cô đi theo nên không được phép liên lạc với bất kỳ ai.
Lý do này thuyết phục được Kiều Dư Vi, chỉ cần Tần Nhạc không sao là tốt rồi. Cô ấy cũng biết quy định, nên không hỏi sâu thêm.
"Cậu đi tới hành tinh xa xôi như vậy mà cũng gặp được Sở Nguyên thì hai người có duyên với nhau thật đấy." Kiều Dư Vi không nhịn được trêu chọc.
"Tôi cũng nghĩ thế, nên quyết định... kết hôn với anh ấy rồi."
"Cậu đang đùa với tôi đấy à?"
Tần Nhạc thề, đây là lần đầu tiên cô thấy cô Kiều thất thố như vậy, biểu cảm hoàn toàn vỡ vụn.
"Không đùa."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Kiều Dư Vi dường như mới hoàn hồn: "Cậu nói nghiêm túc?"
"Ừ. Đơn xin kết hôn của anh ấy đã được phê duyệt, nếu không có gì bất ngờ, nửa tháng nữa bọn tôi sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn."
"Tần Nhạc." Giọng Kiều Dư Vi bỗng nghiêm túc, cô ấy tiến lại gần Tần Nhạc: "Cậu nói thật đi, có phải cậu bị anh ta uy hiếp hay đang giữ thứ gì đó trong tay anh ta không? Yên tâm, anh ta chỉ là trung tá, không thể một tay che trời trong quân đội. Nếu không ổn, chúng ta còn có thể dùng cách khác."
Tần Nhạc vừa cảm động vừa muốn bật cười, đúng là cô Kiều luôn có những cách giải quyết rất đặc biệt.
"Tôi thật sự không bị uy hiếp, hơn nữa tôi mới gặp gia đình anh ấy, cậu cũng biết người đó."
"Tôi biết á? Ai vậy?" Kiều Dư Vi tò mò.
"Nguyên soái đó." Ngoài ông ra, có lẽ không ai có thể minh oan cho Sở Nguyên được, may mà bây giờ ông không ở nhà, không nghe thấy những lời của Kiều Dư Vi.
Hình ảnh ảo của Kiều Dư Vi như bị đứng hình, trong vài giây cô ấy chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt như không nhận ra, nhìn Tần Nhạc từ trên xuống dưới: "Chị em, có phải cậu đang nắm giữ bí mật gì của anh ta rồi không?"
Tần Nhạc cố tình làm dáng vẻ ngại ngùng: "Cậu không hiểu đâu, đây chính là tình yêu."
Kiều Dư Vi bị cô làm cho đau mắt: "Tôi không hiểu tình yêu, nhưng tôi nghĩ cậu cũng không hiểu hơn tôi là bao. Hai người có thể kết hôn, tám phần là nhờ công Sở Nguyên."
Tần Nhạc lập tức không phục: "Cậu đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi đấy à? Tôi không hiểu tình yêu thì làm sao có thể quay được nhiều phim tình cảm xuất sắc như vậy được?"
Kiều Dư Vi sốc vì sự mặt dày của cô: "Làm sao cậu có thể nói là cậu quay phim tình cảm thế? Cậu có dám mở tài khoản Tinh Võng của cậu ra xem khán giả đánh giá cậu thế nào không?"
Cuộc hội ngộ đầy cảm xúc của hai người cuối cùng cũng bị vấp ngã trước "tình cảm."
Cuộc trò chuyện tạm thời dừng lại, nhưng trong lòng Tần Nhạc vẫn không phục. Cô cảm thấy những bộ phim trước đây mình chưa thể hiện tốt, bộ phim tiếp theo chắc chắn sẽ nâng tầm chủ đề tình yêu!
Sự chú ý của cô tạm thời chuyển sang kịch bản mới. Khi ở Ám Tinh, cô đã viết được một nửa, kịch bản không có vấn đề gì lớn, nhưng việc chọn địa điểm quay lại khá phiền phức, cần bàn bạc với Kiều Dư Vi.
"Đúng rồi, bên nhà họ Vưu đã biết chuyện cậu trở về chưa?" Kiều Dư Vi cuối cùng cũng nhắc đến nhà họ Vưu.
"Chưa biết. Họ làm gì rồi?" Tần Nhạc gần như đoán được sau khi mình mất tích, gia đình trên danh nghĩa của mình sẽ làm gì.
Dù sao, cũng không phải chuyện khiến người ta vui vẻ.
"Vưu Chính Phong dẫn cả gia đình tận dụng sức nóng từ việc cậu mất tích, vớ được không ít lợi lộc. Suất quay phim tài liệu của quân đội cũng bị họ chiếm được, ông ta bỏ ra khoản lớn, hiệu quả quay không tệ, trên Tinh Võng đánh giá rất tốt. Bây giờ ông ta đã bắt đầu tẩy trắng rồi."
Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực trong ngành này. Tuy Vưu Chính Phong tâm địa không ngay thẳng nhưng về mặt chuyên môn thì rất ổn.
Tần Nhạc gật đầu, điều này nằm trong dự đoán của cô.
Trước đây nếu không phải cô can thiệp, có lẽ Vưu Chính Phong cũng có cơ hội nhận được suất đó.
"Còn chuyện kết hôn của Vưu Điềm Điềm và nhà Tạ thì sao? Chắc sắp thành rồi nhỉ?"
"Thông minh, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào tuần sau. Trước đó, Vưu Điềm Điềm đã xây dựng hình tượng cô gái nổi loạn hối cải trên mạng, nhiều người tin tưởng và ủng hộ, thậm chí còn có tha thứ cho cô ta thay cậu." Kiều Dư Vi cười khẩy: "Nhưng tôi đoán họ chẳng bao giờ nghĩ cậu có thể quay về."
"Vậy thì tìm thời điểm thích hợp, đưa tin tôi trở về lên Tinh Võng, để mọi người cùng vui lên nào."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.