Nụ cười của Tùy Cảnh Nghiêu hơi biến nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã như cũ: “Tôi đến đây đàm phán một việc làm ăn, tiện đường đến thăm con.”
“Cảm ơn Tùy tiên sinh đã nhớ.” Nụ cười và lời nói của Tùy Ức xã giao đến mức không thể khách sáo hơn, chỉ là những lời nói như vậy mà được nói bởi hai cha con thì đúng là có chút kỳ lạ.
Lần đầu tiên Tiêu Tử Uyên biết tới Tùy Cảnh Nghiêu là từ miệng Lâm Thần. Cứ tưởng đó cũng chỉ là một người làm ăn bình thường, giờ gặp người thật mới cảm thấy ít nhiều gì Tùy Ức cũng thửa hưởng một chút nào đó của người đàn ông này. Còn thừa hưởng cái gì thì anh cũng không nói được.
Người đàn ông trung niên có cử chỉ khách sáo, cả người mặc đồ âu, hiếm thấy là trên người ông có sự khiêm tốn nho nhã mà người làm ăn kinh doanh không thể có được. Có lẽ do sự nghiệp vất vả, cộng với chuyện gia đình không thuận lợi nên trông ông có vẻ già hơn tuổi một chút.
“Mẹ con có khỏe không?” Tiếp tục nói chuyện không mặn không nhạt.
Tùy Ức vẫn trả lời lạnh nhạt như cũ, không phiền cũng không tức giận, cũng không nhiệt tình: “Khỏe ạ.”
Sau đó cha con hai người trầm mặc, lúc này Tùy Cảnh Nghiêu mới chú ý dến Tiêu Tử Uyên bên cạnh Tùy Ức.
“Đây là…”
Tiêu Tử Uyên liếc nhìn Tùy Ức một cái rồi quay đầu lại cười mỉm, trả lời: “Chào chú, cháu là bạn của Tùy Ức.”
Tùy Cảnh Nghiêu cười chân thành: “Chào cháu, đúng là một cậu đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quay-lai-mim-cuoi-bat-dau-jq/840006/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.