Căn nhà trống trải đến lạ thường, hắn đã biến đâu mất tiêu, chỉ để lại một tờ ghi chú bảo có việc. Nó không quan tâm, đi nhanh lên phòng đánh phịch mình xuống giường. Nhắm mắt. Nó tự hỏi đã bao giờ cuộc sống của nó có hai từ “hạnh phúc” hay chưa?! Nó ước nó vẫn còn ba, còn mẹ! Nó ước rằng năm đó người chết là nó! Nó ước lúc đó nó đủ mạnh mẽ để nắm lấy con dao cắm phập vào tim của kẻ thù! Của Vương Tuấn Hưng!
Nhưng tất cả…tất cả chỉ là ước.
Cô đơn?!
Lạnh lẽo?!
Mệt mỏi?!
Ừ thì nó cô đơn….
Ừ thì nó lạnh lẽo….
Ừ thì nó mệt mỏi…..
Nhưng nói ra rồi nó sẽ được gì?! Cô đơn vẫn cứ cô đơn! Lạnh lẽo vẫn cứ lạnh lẽo! Mệt mỏi vẫn cứ mệt mỏi!
Nó ôm lấy đôi vai gầy, khóc…khóc một mình…chợt điện thoại nó lại rung lên… Là hắn!
"Alo?!”-nó cố gắng bình tĩnh.
"Em ra công viên chờ tôi nha! Tôi có bất ngờ cho em.”-hắn giọng pha chút hớn hở.
“Ừ, tôi biết rồi.”-nó thở dài mệt mỏi rồi cúp máy. Nó bước vào nhà vệ sinh, tự nhìn minh trong gương. Khuôn mặt này…sao bây giờ lại giả tạo đến như thế! Đôi tay này…sao lại dơ bẩn như thế!
——-
Bây giờ là 5 giờ chiều, nó bước xuống, đóng cửa cẩn thận rồi đeo tai nghe vào, đôi chân vô thức bước đi về phía công viên. Hắn đứng đó, môi nở nụ cười. Bên cạnh hình như có chiếc xe đạp. Nó ngớ người chả hiểu cái gì.
“Em lên đi.”-hắn mỉm cười. Nó ngoan ngoãn ngồi lên xe, hắn run run chạy chiếc xe, hắn đạp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quen-anh-la-dieu-em-khong-the/223448/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.