Rượu chè ăn uống quá độ dấn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng, khiến cả đêm đó Thẩm Kiều thượng thổ hạ tả. Cô vẫn cắn răng chống đỡ không chịu gọi bác sĩ, càng về sau thì thần trí càng mơ hồ, hộ lý nhìn thấy sự khác thường của cô, gọi bác sĩ tới đến. Châm cứu, sau nửa đêm thì nặng nề ngủ thiếp đi.
Tiểu Thu cũng bị kinh động, thân thể của cô đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Kiều chăm sóc cô mấy ngày, đêm nay lại đến phiên cô coi chừng Thẩm Kiều, thật ra thì bác sĩ cũng nói, chẳng qua là Thẩm Kiều ăn nhiều nên không tiêu hóa được, không có đáng ngại, nhưng tiểu Thu lại bướng bỉnh không chịu nghe, hơn nữa còn bảo bệnh viện sắp xếp phòng đôi, cô và Thẩm Kiều cùng nằm chung phòng bệnh.
Khi trời vừa sáng, Dương Kiền đến đây tạm biệt tiểu Thu. Trong nước có quá nhiều công việc cần anh xử lý, ngỉ mấy ngày hôm nay đã là cực hạn, mỗi ngày có vô số người tìm anh, nếu như không phải là anh tắt tiếng và rung, e rằng một ngày 24 giờ, điện thoại sẽ kêu không ngừng nghỉ.
Tiểu Thu liếc mắt nhìn Thẩm Kiều vẫn còn ngủ yên, mất nước nghiêm trọng khiến lúc này nhìn cô ấy hơi tiều tụy, dò hỏi: "Anh có muốn chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói với cô ấy một câu không?"
Dương Kiền nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, dù sao ở đây cũng có bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc cô ấy. Cô cũng tự chăm sóc bản thân cho tốt, tôi đi đây."
Tiểu Thu nói: "Nghe nói anh có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quen-phai-yeu-anh/2133959/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.