Mũi Thẩm Kiều bị mùi rượu xông khiến đầu óc cũng sắp hôn mê, ghê tởm không thôi, nhịn một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa vịn thành giường nôn một trận. Suốt cả đêm, dạ dày của cô đã trống rỗng từ lâu, cũng không còn cái gì để phun ra nữa.
Thẩm Du bưng cái chén “đầu sỏ gây chuyện” khiến Thẩm Kiều nôn ọe đi ra khỏi phòng ngủ, một lát sau lại trở về, rượu trong tay đã đổi thành nước mật ong.
Thẩm Kiều mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường, gục đầu ở mép giường, tóc tai toán loạn, giống như một kẻ điên. Người quen thì biết cô một chén đã say, không biết còn tưởng cô bị giày vò chà đạp…
Thẩm Du đưa chén nước tới, "Uống nước đi."
Thẩm Kiều vất vả bò dậy, ngắm ngía cái ly thật lâu. Thẩm Du mới nói: "Lần này thật sự không phải là rượu."
Thẩm Kiều gật đầu, nhận lấy cái ly. Cô cũng cảm thấy không phải, màu sắc cũng không giống. Khẽ nhấp một hớp, mùi vị ngọt ngào, cũng không dễ uống lắm..., nhưng cũng không đến nỗi không nuốt vào được, một hớp trơn tru, cảm giác nóng rực trong dạ dày cũng dịu đi không ít. Uống nhầm một ly rượu, đưa tới một đoạn kỉ ức vụn vặt về việc say rượu, có lẽ đã một thời gian dài không đụng đến mùi vị rượu Mao Đài, đã làm cho tửu lượng của cô càng kém hơn.
Nhớ lại tối hôm qua, Thẩm Kiều không nhịn được chất vấn: "Rốt cuộc có phải em đổi rượu của chị không?"
Thẩm Du đang lật báo trên ghế sa lon ngước mắt liếc cô một cái,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quen-phai-yeu-anh/2133970/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.