Thịnh Hạ đặt ly thủy tinh xuống, đây đã là ly nước chanh thứ ba rồi, mà người cô đang đợi, từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện. Thịnh Hạ vuốt ve điện thoại di động, nhìn thời gian đã hơn 21 giờ rồi. Dương Kiền rất bận rộn, thường phải tăng ca để xã giao, làm bạn gái của anh ấy, phải hiểu được để thông cảm cho anh. Thịnh Hạ vẫn tự an ủi bản thân như vậy, đặt điện thoại xuống, gọi nhân viên tạp vụ, đổi một ly nước chanh mới.
Mặc dù Dương Kiền còn trẻ tuổi, nhưng đã là Trưởng phòng của Tổng cục điều tra phòng chống tham nhũng ở viện Kiểm sát tối cao, đi kèm với sự quan trọng của chức vụ, việc xã giao cũng nối đuôi nhau mà đến, rất nhiều khi anh không muốn gia nhập cục, không muốn tiếp xúc với nhiều người, nhưng ở trong xã hội, anh không thể giống như khi còn bé nữa rồi muốn làm gì thì làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ở trước mặt người khác nhất định phải bày ra những bộ mặt giả dối đến cả bản thân anh cũng cảm thấy xa lạ. Khoảng thời gian hoang đường trước kia, chính là hồi ức quý giá nhất của cuộc đời anh.
Dương Kiền đặt ly rượu đã trống không xuống, lắc lư đứng dậy, lấy cớ phải gọi điện thoại, tập tễnh ra khỏi phòng bao ồn ào, náo loạn, dựa vào cánh cửa, lục lọi từ trên xuống dưới để tìm chìa khóa xe. Cuối cùng tìm được điện thoại, gọi một cuộc điện thoại, rồi mở miệng chất vấn: "Chìa khóa xe đâu?"
"Trưởng phòng Dương, ngài nói buổi tối phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quen-phai-yeu-anh/2133975/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.