Cuối cùng Du Chân nói: "Vuốt đi, không sao đâu."
Sau khi phân tích tính cách của con mèo, Địch Lam cũng yên tâm hơn một chút, dưới sự khích lệ của Du Chân, cậu đưa tay ra. Du Lão Bản lập tức đứng dậy thở phì phì, Địch Lam lại ngượng ngùng lấy ra một tờ giấy để che giấu sự lúng túng.
Mọi động tác liền mạch như đang diễn một tiểu phẩm, Du Chân vừa bất lực vừa thấy hài hước.
"À, thế cậu không về sao?"
Địch Lam vẫn liếc qua con mèo, trả lời một cách không mấy tập trung: "Về cũng chẳng có việc gì làm, chiều mai mới có lớp, tôi chỉ định ở ngoài thêm một chút thôi với cả cũng không ai quan tâm tôi."
Bị mèo phớt lờ thì đúng là có chút tức giận, câu nói cuối cùng của Địch Lam chẳng đâu vào đâu, như thể cậu đang xả giận.
Nhưng Du Chân nghe xong lại cảm thấy Địch Lam có vẻ đang cảm thấy uất ức. Giống như khi ở Lhasa, người khác nói "không ai quan tâm" chỉ là thói kiêu căng của trẻ con nhưng cậu lại nói một cách rất thẳng thắn. Sau khi gần như ngừng liên lạc với gia đình cô, ở tuổi chưa đầy 20, Địch Lam lại trở thành một người cô độc, điều này làm hắn cảm thấy có chút đau lòng.
Du Chân hơi do dự một chút rồi quyết định nói thẳng: "Nhà cậu ở đâu?"
Địch Lam nói tên khu chung cư.
Nó cách đường Phương Thảo khoảng bảy tám trạm xe buýt, bốn trạm tàu điện ngầm, không gần cũng không xa.
Lau sạch một chiếc cốc, Du Chân không nhìn phản ứng của Địch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768759/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.