Vào chiều ngày cuối cùng của tháng bảy, Giang Phóng đột nhiên lại đến quán.
Giang Phóng là một khách hiếm của "Holiday". Mặc dù là anh em thân thiết với Du Chân nhiều năm, cũng là chủ cũ của quán nhưng Giang Phóng không bao giờ xuất hiện theo giờ giấc cố định, cứ như thể anh ta không có bất kỳ mối quan hệ gì với quán vậy.
Lý do đơn giản bởi vì anh ta là một người làm việc chăm chỉ nên hàng ngày đã quá bận rộn với công việc hiện tại.
Anh ta đẩy một chiếc xe đẩy trẻ em bước vào quán, nhìn thấy Địch Lam đang đóng khung tranh lên tường, liền gọi: "Tiểu Lam!"
Địch Lam quay đầu lại, chưa kịp gọi "Anh Giang Phóng" thì đã bị dáng vẻ của anh ta làm cho vừa buồn cười vừa ngạc nhiên: "Anh chuyển nhà à? Sao mang nhiều đồ thế?"
Ngoài chiếc xe đẩy đã đầy đủ đồ đạc, Giang Phóng còn mang một chiếc balo lớn, hoàn toàn không giống phong cách của một chuyên gia tài chính bận rộn hàng ngày, áo phông cũ và quần short rộng, cằm phún lún chút râu mới mọc chưa kịp cạo. Nếu không phải trông còn khá ổn, chắc chắn sẽ bị Tiểu Vũ cầm biển "Không tiếp khách ăn mặc lôi thôi" đuổi ra ngoài.
"Anh sao mà tiều tụy thế!" Tiểu Vũ đứng khoanh tay, giận dữ mắng: "Không đi làm thì được tha hồ thả lỏng à?"
Giang Phóng chỉ tay vào chiếc xe đẩy trẻ em, thở dài một cách phóng đại.
Làm cha có những nỗi khổ không thể nói thành lời.
Tiểu Vũ: "... Chậc, xem như anh giỏi."
Sau khi tìm cho Giang Phóng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quoc-lo-nhiet-doi-lam-tu-luat/2768773/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.