Trước ngày Lâm Tiêu Hổ đến học đường, Lâm gia mời nhà Kỳ Việt ăn cơm, coi như bữa cơm chúc mừng nho nhỏ.
Lúc Hà Lăng đưa bao đựng sách cho Lâm Tiểu Hổ, tiểu gia hỏa vui vẻ muốn hỏng, sờ đầu hổ phía trên, đều luyến tiếc buông tay, bỏ văn phòng tứ bảo của Kỳ Việt tặng qua một bên.
“Thúc phu lang phí tâm tư thêu cho ngươi, ngươi phải biết quý trọng nghe không.” Ngô Ngọc Lân nhìn Lâm Tiểu Hổ cười đế ức khong thấy mắt, cưng chiều sờ đầu nó.
“Đương nhiên, ai con cũng không cho động vào!” Lâm Tiểu Hổ ôm chặt bao đựng sách vào lòng.
Mấy người lớn đều bị dáng vẻ này của nó chọc cười, còn nói nó là tiểu quả vui vẻ.
Lúc ăn cơm, Hà Lăng chú ý tới sắc mặt Ngô Ngọc Lan không tốt, không ăn được bao nhiêu, y lo lắng hỏi: “Ngọc Lan tẩu tử không thoải mái sao?”
Ngô Ngọc Lan lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là dạo gần đây thời tiết nóng lên, khẩu vị không tốt, không cảm thấy ngon miệng.”
“Gần đây nàng ăn ít lắm, sặc mặt cũng khó coi.” Lâm Sinh đau lòng nhíu nhíu mày, gắp thêm cho nàng đũa thức ăn.
“Chi bằng để ta bắt mạch cho tẩu tử xem sao.” Kỳ Việt nhìn sắc mặt nàng, đặt đũa xuống.
“Đúng a, Kỳ tiểu tử là đại phu, mau để hắn xem cho ngươi.” Phương thị rất yêu thương người con dâu này. Bình thường nàng lo liệu mọi việc trong nhà rất tốt, bận bịu tứ phía không ngồi yên.
Ngô Ngọc Lan không cảm thấy mình có vấn đề gì lớn, nhưng vì không muốn để người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-an-huong-da/2693019/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.