Sáng hôm sau, Kỳ Việt bồi Hà Lăng đến thăm hỏi Ngô Ngọc Lan. Hà Lăng đã lo lắng cả đêm, không biết Ngô Ngọc Lan thế nào rồi.
Lâm Sinh đi đưa Tiểu Hổ đến học đường, không có ở nhà. Kỳ Việt ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với Lâm Sơn và Phương thị, Hà Lăng thì tự mình đi vào phòng trong.
Vào phòng, Hà Lăng ngồi xuống bên giường, khí sắc Ngô Ngọc Lan không tệ, y cũng yên tâm. Hà Lăng đặt bình thuốc trên tay lên bàn, đó là thuốc dưỡng thai Kỳ Việt chuẩn bị tối qua: “Ngươi không có việc gì là ta yên tâm rồi, đây là thuốc tướng công phối, ngươi nhớ phải uống.”
“Vất vả ngươi hao tâm tổn trí.” Ngô Ngọc Lan cười cười, nhìn thấy vết thương trên cổ y, nhíu mày hỏi: “Ngươi không sao chứ? Hôm qua tướng công có về kể với ta, người nhà Hà gia đúng là không khi nào để người khác bớt lo.”
“Ta không sao, chỉ rách chút da, có Hoa ca nhi là bị nặng hơn.” Hôm qua Hứa Hoa dùng tay không đoạt dao, vết thương quả thực không cạn, lát nữa y cũng phải đến thăm một chút.
“Ca nhi kia cũng là người tốt.” Cho dù nàng chưa gặp qua, nhưng nghe Hà Lăng kể, cũng thấy được người kia không tệ.
Hà Lăng gật đầu đồng ý, sau chuyện này, tình cảm của họ càng sâu đậm hơn.
Hà Lăng ngẩng đầu nhìn Ngô Ngọc Lan, muốn hỏi vì sao đột nhiên nàng lại động thai khí, nhưng lại sợ đối phương không muốn nói, lại khiến nhau lúng túng.
“Ngươi là muốn hỏi ta hôm qua xảy chuyện gì đi?” Y nghĩ gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-an-huong-da/2693026/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.