Thời điểm cứu Tiêu Vũ Hành, Kỳ Việt đã biết sẽ mang đến phiền toái, nhưng không ngờ tới hắn phiền phức đến bậc này.
“Mỹ nhân, tay của ta không có sức, ngươi gắp thức ăn cho ta có được không?” Tiêu Vũ Hành một tay chống cằm, đôi mắt tà mị khớp chớp nhìn chằm chằm người đối diện.
Dưới bàn, Kỳ Việt nhấc chân đạp đối phương, dưới gầm bàn nhỏ hẹp Tiêu Vũ Hành có muốn tránh cũng không tránh được, khẽ phát ra tiếng kêu đau.
Kỳ Việt làm như không phát hiện, bận rộn lột trứng gà đưa cho tiểu phu lang nhà mình, ôn nhu nói: “Ngoan, ăn cơm, đừng để ý đến hắn”.
Nhìn dáng vẻ ôn nhu như nước này, Tiêu Vũ Hành càng thêm thú vị, mặc dù thường thường bị đối phương cho ăn đòn, nhưng quá trình chọc tức Kỳ Việt vẫn rất vui vẻ: “Mỹ nhân, ta là người bệnh nha, không được ăn cơm sẽ bị chết đói”.
Hà Lăng thở dài, biết không để ý đến hắn thì bữa cơm này sẽ không được yên ổn, liền thả trứng gà chưa kịp ăn trong tay vào chén hắn: “Được rồi chứ?”
Tiêu Vũ Hành cầm trứng gà vui vẻ cắn xuống: “Đồ vật từng qua tay mỹ nhân đúng là không giống, phá lệ ăn ngon!”
Kỳ Việt hung hăng trừng hắn một lần nữa giúp Hà Lăng lột trứng: “Đoạt ăn với người mang thai, đúng là có mặt mũi!”
“Lăng ca nhi cũng không thiếu, còn ta lại là người bệnh!” Tiêu Vũ Hành phản bác, chớp chớp mắt với Hà Lăng: “Đúng không mỹ nhân?”
Hà Lăng cúi đầu ăn cơm làm như không nghe, trước kia y luôn cho rằng da
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-an-huong-da/2693059/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.