Trên đài quan sát của tàu chở khách, một tiếng kèn vang dội chói tai rít lên một hồi, xuyên qua tấm màn mưa gió đan xen, đánh thức toàn bộ hành khách.
Họ không kịp mặc quần áo, hoặc chỉ khoác áo ngoài, hoặc vẫn đang mặc áo ngủ, hoặc chân trần, chạy vội ra cạnh cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.
Một nửa trong số họ nhanh chóng nhìn thấy một chiếc thuyền buồm ba cột khổng lồ khác hẳn bình thường, nhìn thấy vải bạt che ba mặt đen sì, nhìn thấy những mảng mờ nhạt đang lắc lư trong hoàn cảnh tối tăm.
Kết hợp với tiếng gió rít gào, tiếng mưa rơi tầm tã, bầu trời đêm đầy sao và trăng đỏ không thể nhìn rõ, rất nhiều hành khách chỉ cảm thấy đối phương như lái ra từ địa ngục, mang theo sự uy nghiêm và khủng khiếp không thể diễn tả bằng lời.
"Hắc Hoàng Đế"!
Sau một khoảng thời gian bối rối và bàng hoàng ngắn ngủi, trong đầu họ hiện ra một danh từ như thế.
Hễ là người từng sống một thời gian trên biển hoặc là các thành phố cảng thuộc địa, hoặc ít hoặc nhiều đều biết đến sự tồn tại về con tàu hải tặc này!
"Ôi, Bão Táp cùng tồn tại với chúng ta."
"Cầu xin Nữ thần phù hộ!"
"Hơi nước trên cao!"
...
Từng tiếng cầu nguyện vang lên theo bản năng, tràn ngập cảm giác lo sợ và bất lực.
Những hành khách này rất rõ rằng, chủ nhân của "Hắc Hoàng Đế" chính là vị có tiền thưởng cao nhất trên năm biển, là vua hải tặc trên ý nghĩa nào đó, là nhân vật lợi hại bị hạm đội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q5-tu-te-do/2983052/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.