Khi lời nói của Anthony Stevenson vang vọng trong quảng trường Ngày Kỷ Niệm, truyền đến những nơi khác nhau, dân chúng Loen tham gia vào buổi tháng lễ yên giấc này vừa cảm động, vừa đau thương, vừa ấm áp, vừa mất mát.
Trên các quảng trường khác nhau, những tiếng ngâm thơ tụng niệm khác nhau vang lên, âm thanh thánh khiết dường như đang vang lên sâu trong nội tâm mỗi người:
"Trăng tròn đỏ rực dâng lên, chiếu sáng mặt đất"
"Mọi người đều chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào, mơ thấy bản thân mình"
"Mơ thấy cha mẹ, vợ chồng và con cái, đây là sự vĩnh hằng..."
Bất tri bất giác, mọi người đều cảm thấy tinh thần của bản thân vừa được tẩy rửa, linh tính tự nhiên bày tỏ ra ngoài.
Họ dường như thực sự tiến vào trong giấc mơ, dạo bước trong bóng đêm yên tĩnh.
Những đứa con của họ, cha mẹ họ, vợ chồng họ, bạn bè họ đều đang yên giấc nơi này, người chết không hề cảm thấy khổ sở, không hề có nỗi đau, vẻ mặt an tường, hiền hòa.
"Chúng ta sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm"
"Khẽ khàng nói ra tên người"
""Nữ Thần Đêm Tối"!"
"... Nếu người nghe thấy, nhất định sẽ hồi đáp"
"Nhất định sẽ nở nụ cười trong trẻo với những người đã khuất"
"Đến đây đi, nghỉ ngơi đi, yên giấc đi, những đứa trẻ của ta!"
Những người đang dạo bước trong giấc mơ bất chợt xuất hiện nỗi đau thương mãnh liệt, dường như đang thực sự nói lời từ biệt.
Họ nhớ lại những đoạn ký ức tốt đẹp trong quá khứ, nhớ lại cảnh tượng cả nhà vây quanh bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q6-nguoi-theo-duoi-anh-sang/2982951/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.