"Đừng cứu ta... Đừng cứu ta..."
Klein dung nạp lá bài "Kẻ Khờ", đang ở trong "Lâu Đài Khởi Nguyên", đã có địa vị Vua Thiên Sứ, không còn bị tiếng la hét của ngài "Cửa" trực tiếp làm ô nhiễm nữa, nhưng nội dung trong lời nói này lại khiến da đầu anh tê dại, đồng tử phóng to, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó mà ngăn chặn được.
Anh vốn cho rằng ngài "Cửa" luôn cầu cứu, nhưng hiện giờ lại nghe được là:
"Đừng cứu ta!"
Klein im lặng, sau mấy chục giây, âm thanh mơ hồ mỏng manh nhưng giống kim thép đâm vào linh thể này chợt có thay đổi:
"Giúp ta... Giúp ta..."
Lần này, ngôn ngữ sử dụng cũng đã có sự thay đổi nhất định.
'...' Klein dựa lưng vào ghế, vẻ mặt không thay đổi, nghe thêm gần mười giây nữa.
Tiếp đó, anh giải trừ duy trì hình ảnh của "Chìa Khóa Vạn Năng" và "Vương Miện Trăng Đỏ Thẫm" từ lỗ hổng lịch sử, để không gian phía trên sương mù xám này trở về sự yên tĩnh hoàn toàn.
'Phù...' Anh thở hắt ra, ngón tay gõ lên mép bàn dài loang lổ theo thói quen, thầm lẩm bẩm:
"Ngài "Cửa" quả nhiên là nửa điên rồi, nhưng phần điên kia lại không phải là lúc ngài ấy điên cuồng la hét, mà là lúc ngài ấy bình tĩnh, có thể trao đổi với người khác một cách lý trí... Người sau có thể ảnh hưởng đến người trước ở một mức độ nào đó, bóp méo đi nội dung la hét của ngài ấy?"
"Ngài "Cửa" khi tỉnh táo lại hô lên là "đừng cứu ta"... Đối với một Vua Thiên Sứ bị lưu đầy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q7-nguoi-treo-nguoc/2984200/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.