Susie ngồi xổm trước cửa, đợi Audrey quay về.
Lúc này, vừa thấy cô đến gần, cô chó lông vàng lập tức chạy ra đón, hơn nữa còn khá có năng khiếu biểu diễn, kêu lên "gâu gâu" hai tiếng, vẫy đuôi.
Nó không hỏi Audrey ngay, mà theo cô trở lại phòng ngủ, lúc này mới ân cần hỏi:
"Xong rồi à?"
Audrey "ừm" một tiếng, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
"Có cần giúp đỡ gì không?" Susie gặng hỏi.
"Tạm thời không cần." Audrey khẽ lắc đầu.
Vì Susie quan tâm, cô theo bản năng hồi tưởng lại những gì vừa trải qua, nào ngờ phát hiện mình hoàn toàn không nhớ nổi hội trưởng Hội Tâm Lý Luyện Kim có dáng vẻ và tên gì, ngay cả một phần tin tức vốn biết được từ chỗ "Thế Giới" Gehrman Sparrow cũng phải tập trung tinh thần mới có thể nhớ lại.
Thẳng thắn mà nói, đối diện với người phi phàm dưới cấp bậc Bán Thần, "Bậc Thầy Thao Túng" như cô cũng có thể làm được chuyện tương tự, nhưng muốn ảnh hưởng đến một vị thánh giả lĩnh vực tâm linh, hơn nữa còn khiến họ không thể nhận ra, thì gần như là không có khả năng, trừ khi đối phương đã bị thôi miên, bị hôn mê, bị nô dịch.
'Cấp bậc của vị hội trưởng kia có lẽ còn cao hơn dự đoán của mình...' Audrey khống chế cảm xúc, bình tĩnh đưa ra phán đoán nhất định.
Cô liếc mắt ra hiệu cho Susie, để cô chó lông vàng này ra ngoài canh cửa, còn mình thì phác họa chiếc mặt nạ nhân cách đại diện cho "Ngạo mạn" ở trong đầu.
Đúng lúc cô vừa nảy ra suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q7-nguoi-treo-nguoc/2984225/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.