Đảo Táo Xanh, trong một cánh rừng rậm nguyên thủy.
Verdu Abraham đã chuẩn bị xong, lo rằng cử hành nghi thức ở ngoại ô sẽ bị người phi phàm chính phủ phát hiện, bèn sử dụng vật phong ấn, "lữ hành" khỏi Bayam, đến nơi vắng bóng người này.
Verdu sờ chiếc xương sườn bắt đầu âm ỷ đau, cởi chiếc áo dài cổ điển ra, đặt ở một bên.
Sau đó, ông bố trí tế đàn, đốt các vật phẩm như nến, tinh dầu, nước sương trắng, bột thảo dược...
Sau khi bố trí xong, Verdu lùi lại hai bước, dùng tiếng Hermes cổ thấp giọng thì thầm:
"Thần chiến tranh vĩ đại."
"Tượng trưng cho máu và sắt."
"Chúa tể của hỗn loạn và phân tranh..."
Tiếng gió theo đó vang lên, quanh quẩn trong cánh rừng rậm u ám này.
Trong lúc cây cối cành lá reo lên xào xạc, hai ngọn nến trên tế đàn đột nhiên vang lên tiếng phừng phừng.
Ánh lửa đối ứng với chúng chợt bốc lên cao, từ "cây non" phát triển thành "cây cổ thụ".
Cùng lúc đó, màu sắc ánh nến cũng từ cam chuyển sang trắng lóa.
Gió thổi qua cánh rừng ngày một mạnh hơn, hai cột lửa màu trắng sáng đan vào nhau, vặn vẹo thành một bóng dáng to lớn mơ hồ.
Trong chớp mắt, Verdu Abraham chỉ cảm thấy có một ánh mắt khó mà hình dung từ trên cao nhìn xuống người mình.
Ông cúi đầu, nói:
"Thần chiến tranh vĩ đại, tín đồ hèn mọn muốn khẩn cầu ngài giúp đỡ."
Trong lúc nói chuyện, Verdu luôn điều chỉnh tâm trạng của mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
Ông từng đọc một bản điển tịch nào đó của gia tộc, biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu-q7-nguoi-treo-nguoc/2984253/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.