Dưới vầng trăng đỏ treo cao, Klein bước đến cạnh Donna và Denton, ngồi xuống cùng hai đứa trẻ.
Cecile, nữ đồng nghiệp của Cleves, thở phào nhẹ nhõm một cách rõ rệt. Cô cầm khẩu súng trường đặt trên boong, cúi hờ xuống rồi nhanh chóng đi về một hướng khác trong khi vẫn giữ một khoảng cách khoảng nhất định tầm chục mét với đống nội tạng heo bò ướp hồ tiêu.
“Chú ơi, chuẩn bị bắt đầu rồi à…” Thiếu nữ tinh nghịch Donna với gương mặt lốm đốm tàn nhang đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, nhưng lại mang đầy vẻ tò mò và chờ mong.
Klein đưa ngón trỏ trái lên miệng, ra hiệu cho hai đứa trẻ vị thành niên im lặng.
Những lúc như thế này, hắn không thể không cảm ơn Rossel. Chính vì những nỗ lực của vị tiền bối xuyên việt này, một số cử chỉ theo thói quen của ông ta đã trở thành ngôn ngữ cơ thể phổ biến ở đại lục Bắc, từ đó mới không tạo ra những chuyện dễ gây hiểu lầm.
Nghe nói ở Kỷ thứ Năm, cử chỉ “đừng nói nữa” này là một hành vi tượng trưng cho sự nhục mạ ở Loen. Nhưng ở một số địa phương của đại lục Nam, nó lại ám chỉ “hôn tôi đi”… Klein hơi xao nhãng trong giây lát.
Donna và Denton không dám nói thêm gì nữa. Cả hai chỉ lặng lẽ ngồi xổm ở đó, chăm chú quan sát Cleves chuẩn bị cho trận chiến.
Vị cựu nhà thám hiểm kia cầm cần trục lên, ném sợi dây treo phần nội tạng bò lợn ra khỏi mạn tàu.
Tùm một tiếng, miếng mồi nhử rơi xuống nước.
Cleves bình tĩnh rải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu/1032356/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.