Nhìn thấy ly bia South Wales sủi bọt trắng xóa đặt trước mặt Sherlock Moriarty, Carlson rốt cuộc cũng bừng tỉnh.
Khi nhân viên pha chế đã rời xa, anh ta đè giọng xuống, hỏi:
“Anh muốn gì?”
Klein nâng ly bia lên uống một ngụm, dùng vài giây thưởng thức vị đắng tuôn trào của mạch nha và vị ngọt dịu sau cùng.
“Cạn ly!” Hắn nghiêng đầu nhìn Carlsen, mỉm cười nâng ly.
Calsen lắc đầu, không chút do dự từ chối lời mời của hắn, lầm bầm:
“Anh dùng bia, tôi dùng rượu chưng cất loại mạnh, không hợp cạn ly.”
Klein cũng chỉ tỏ vẻ thế thôi, nên hắn quay về hớp thêm ngụm bia South Wales khác, nhìn thẳng về trước, cười:
“Điều tôi muốn rất đơn giản.”
“Tôi cũng không rõ trong lặng mộ ấy có gì, nên tôi chỉ có thể miêu tả khá mơ hồ… Ừm, tôi hy vọng có thể chọn một vật phẩm trong số những thứ các anh thu hoạch được khi thăm dò lăng mộ. Tôi không có lòng tham, và yêu cầu của tôi cũng sẽ không liên quan gì tới vật phẩm cấp cao. Dù có tôi cũng chẳng dám đòi.”
“Nếu các anh không tìm thấy gì, hoặc nơi đó chỉ có vật cấp cao, thì tôi sẽ không lấy gì hết. Đương nhiên, tôi tin là nếu tình huống sau xuất hiện, các anh chắc chắn sẽ không keo kiệt mà gửi cho tôi một chút tiền mặt, phù hợp với cống hiến của tôi.”
Sau khi nghe chuyện về lăng mộ gia tộc Amon từ tiểu thư Sharron hôm qua, hắn đã có phương án sơ bộ.
Phương án thứ nhất là thổi còi đồng, liên lạc với thầy ngài Azcot, liên thủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-bi-chi-chu/1032441/quyen-2-chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.