Sâu thẳm trong mơ, điện thoại di động của tôi đổ chuông – đủ dai dẳng để tôi thức giấc và tự hỏi, có phải bà ấy không. Sau giai đoạn định hướng nhanh bất ngờ - Ta ở đâu? “Bà ấy” là ai? Hôm nay thứ mấy? – tôi linh cảm có gì đó chẳng lành, khi chuông điện thoại reo lúc tám giờ sáng thứ Bảy. Trong đám bạn tôi không ai dậy vào giờ này, và sau nhiều năm bị chặn máy thì bố mẹ tôi cũng nghiến răng chấp nhận là con gái của ông bà không bao giờ bắt máy trước buổi trưa. Trong bảy giây đồng hồ để nghĩ những chuyện kể trên, tôi còn ngẫm nghĩ xem có cớ gì bắt tôi phải nhận cuộc gọi. Cho đến khi nhớ ra các lý do quan trọng mà Emily đã nói cho tôi hôm đầu tiên đi làm. Tôi thò tay khỏi chăn ấm, quờ quạng quét xuống nền nhà và túm được điện thoại trước khi chuông ngừng kêu.
“A lô?” Ái chà, giọng tôi rất mạch lạc và khỏe, cứ như là mấy tiếng vừa qua tôi chăm chú tập trung làm một việc gì khó khăn chứ không phải ngắc ngoải trong cơn hôn mê sâu.
“Xin chào con gái yêu! Rất vui thấy con đã dậy rồi. Mẹ chỉ muốn báo là bố mẹ đã vào đến đầu phố 3 và khoảng mười phút nữa là tới chỗ con, okay?” Tiếng mẹ tôi trong điện thoại làm váng tai. Chuyển nhà! Hôm nay là ngày chuyển nhà! Tôi quên khuấy là bố mẹ tôi muốn đến giúp chở mấy thùng quần áo, CD và album ảnh đến căn hộ mà Lily và tôi mới thuê. Cái giường quái vật thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-cai-van-do-prada-the-devil-wears-prada/564450/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.