“Jill, đừng làm ầm lên như thế!” Mẹ tôi la lên bất lực. “Mẹ nghĩ là nó còn ngủ.” Rồi một giọng quang quác gọi từ tầng dưới.
“Andy? Còn ngủ à?” Jill gọi lên pphía thang gác.
Tôi hé một bên mắt và xem đồng hồ. 8 giờ 15 sáng. Lạy Chúa, mọi người làm trò gì thế này?
Tôi lăn người lấy đà mấy lần mới ngồi dậy được. Cơ thể tôi cầu xin được ngủ thêm một lát, chỉ một lát nữa thôi.
“Chào cậu,” Lily mỉm cười quay về phía tôi, mặt cô cách mặt tôi vài phân. “Chuẩn bị ca sáng rồi hay sao ấy.” Jill, Kyle và cháu bé đến chơi nhân dịp lễ Tạ ơn, vì vậy Lily phải dọn khỏi phòng của Jill ngày xưa. Mấy hôm nay cô ngủ trên chiếc giường con ghép cạnh giường tôi.
“Có gì mà kêu ca dữ vậy? Tớ không rõ tại sao, nhưng mới sớm tinh mơ mà cậu trông rất tỉnh táo.” Lily nằm chống cùi tay trên giường, đọc báo, thỉnh thoảng làm một ngụm từ tách cafê đặt sát chân giường.
“Tớ nằm nghe Isaac khóc từ lâu rôi.”
“Nó khóc à?”
“Cậu không nghe thấy gì thật à? Từ sáu rưỡi đến giờ nó cứ khóc suốt. Thằng bé thật đáng yêu, nhưng mình phải chấm dứt ngay kiểu khủng bố sáng sớm này.”
“Này các cô!” Mẹ tôi lại gọi từ chân cầu thang. “Đã có ai trên đó dậy chưa? Thức hay ngủ nữa cũng được, nhưng nói để mẹ biết cần làm tan đá bao nhiêu bánh quế!”
“Thức hay ngủ cũng được? Thế này thì sao mà sống nổi hả Lily?” Tôi hét qua cửa: “Chúng con còn ngủ, mẹ không thấy à? Ngủ say như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-cai-van-do-prada-the-devil-wears-prada/564470/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.