“Còn gì khác không?”
Cũng có.
Từ Vân Ni nói: “Về nông sản, chỗ em nhiều nhất là mơ, còn có dưa mật, cây táo rồi sữa bò, phô mai các thứ.”
Thời Quyết hỏi: “Quy trình bán mấy thứ đó mất bao lâu?”
Từ Vân Ni đáp: “Nhanh lắm, lần trước Vương Thái Lâm đến, từ lúc tìm hiểu đến khi bắt đầu bán, tổng cộng cũng chỉ mất ba bốn ngày. Họ lại làm một mình, nếu anh đến, đội ngũ của Lạc Dương chắc chắn sẽ lo hết cho anh, anh chỉ cần ngồi trong phòng livestream khoảng hai tiếng nói vài câu là xong.”
“Vậy ngoài đồ ăn ra còn gì khác không?”
Cũng có.
Từ Vân Ni không biết ý định cụ thể của Thời Quyết, cô cầm sổ tay, từng cái một xác nhận với anh.
Cô nói, Thời Quyết ngồi bên cạnh nghe.
Khi nói đến một nhà máy dệt may trong khu phát triển của họ, Thời Quyết hỏi thêm vài câu.
Thời Quyết: “Có thương hiệu không?”
Từ Vân Ni: “Có, tên là ‘Đời Này Có Người’.”
“Hoạt động thế nào?”
“Thương hiệu à? Không tốt lắm, nhưng chất lượng sản xuất của nhà máy thì rất tốt.”
Ngừng một lát, Từ Vân Ni nghĩ đến điều gì đó, cô nói với Thời Quyết: “Nhưng, đây là một doanh nghiệp có câu chuyện đằng sau. Ông chủ của nhà máy này vốn là người làm công nghiệp sợi, còn nhà máy may này hoàn toàn là do ông ấy đầu tư để tạo việc làm cho người dân quê hương. Công nhân có hơn hai nghìn người, đều là những hộ khó khăn và người khuyết tật ở địa phương, sản phẩm không phức tạp nhưng nguyên liệu rất chắc chắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-dao-sao-neon-twentine/2511798/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.