“Thái tử, Thái tử…”
Lúc này, thị vệ vẫn đang quan sát; một người ôm lấy Phụng Cảnh Ty, người còn lại thì cướp kiếm trong tay hắn.
“Phù Dụ.” Phụng Cảnh Ty bị thị vệ ngăn cản, hắn giãy dụa mấy lần không có kết quả bèn không động đậy nữa, cực kỳ tức giận nhìn Thái tử: “Phù Dụ, ta thật sự coi thường ngươi.”
“Lui ra.” Thái tử ngồi xuống, vẫy thị vệ lui xuống.
“Thái tử!”
“Lui ra!”
“Vâng.” Thị vệ dẫn đầu thấy Thái tử nổi giận thì nhíu mày, dẫn theo huynh đệ lui xuống.
Hắn vừa lùi ra cửa cung đã lập tức liếc mắt ra hiệu với thủ hạ. Thị vệ kia vừa nhận được ánh mắt, bèn bước nhanh về cung điện phía Tây trong Đông cung.
Đó là nơi ở hiện tại của phế Thái tử phi.
Trong điện, Thái tử liên tục xoa đầu: “Là hắn à?”
Phụng Cảnh Ty nhanh chân tiến lên, vén áo bào ngồi xuống đối diện hắn: “Có phải là hắn hay không, quan trọng ư?”
“Ta muốn biết.” Thái tử ngẩng đầu.
“Không, Thái tử, hắn không quan trọng, hiện tại người quan trọng, là ta…” Phụng Cảnh Ty cảm thấy khó hiểu nên hỏi hắn: “Dao nhi có lỗi gì với ngươi mà ngươi nhất định phải phái người giết nó?”
“Dã tâm của nàng quá lớn.”
“Dã tâm lớn?”
“Nàng nói trong bụng của nàng có con của ta, để ta cưới nàng.” Thái tử thở dài: “Ngươi cảm thấy, ta phải làm sao mới được?”
“Nếu ngươi đã cùng nó…”
“Không.” Thái tử đánh gãy lời hắn: “Là nàng thừa dịp ta say rượu bò lên giường của ta. Nàng lập mưu trước, còn dám lôi hài tử ra uy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-duc-hau-phu/1942579/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.