Tuyên Hoành Đạo không lên tiếng ngay, mãi một lúc sau ông mới khó khăn thốt ra: “Bà ấy… mẫu thân các con không phải có ý đó, con không cần buồn lòng.”
Hứa Song Uyển khẽ gật đầu.
Nàng hiểu, bởi vì vô tâm nên không để ý, cũng không thể để ý.
Chỉ là nàng muốn nói rõ ràng.
Lần này không xảy ra chuyện, nhưng lần sau, nàng không muốn mình đang ngăn núi đao biển lửa trước mặt nhưng đằng sau lại có người khóc lóc là vì sao nàng lại mặc kệ.
Dẫu nàng thân cao mười trượng, lấy người chống đỡ Hầu phủ mãi đến khi Hầu phủ không còn, ngay cả bóng người cũng không thể giữ lại thì làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệ tổng, làm sao đối mặt với trượng phu hao tâm tổn trí, lo lắng hết lòng vì cái nhà này.
Con dâu quay đầu lặng im nhìn cửa lớn, Tuyên Hoành Đạo thở dài, hỏi nàng: “Nó như nào rồi?”
“Người có muốn đi nhìn qua chàng ấy không?”
“Được chứ?”
“Người theo con.”
Hứa Song Uyển vừa về nhà đã gọi người hầu đi mời Hồ đại phu rồi nàng mới ngồi lên giường, cầm lấy bàn tay có vết thương dữ tợn, nói: “Chàng ấy vừa về đã ngủ, con lập tức qua chỗ mẫu thân và người nên chưa kịp băng bó cho chàng ấy.”
“Sao con…” Tuyên Hoành Đạo thốt ra lời trách móc được một nửa thì khựng lại.
Ông biết lúc nãy mình gấp gáp thúc giục các con đến mức nào.
“Con dâu đã xem qua, bôi ít thuốc, chậm một lát cũng không sao.” Hứa Song Uyển rũ mắt, người đang trong mộng cảm giác được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-duc-hau-phu/1942585/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.