“Trọng An.” Tuyên Hoành Đạo gọi trưởng tử với giọng cầu khẩn.
Đây là khẩn cầu lớn nhất của ông với tư cách là một phụ thân đối với nhi tử.
Tuyên Trọng An thẫn thờ nhìn ông. Không biết phụ thân của hắn có biết là lúc hắn đứng trên triều và hoà giải với toàn bộ thiên hạ, sau lưng hắn cần người hỗ trợ, và tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Hắn là người, không phải kim cang.
Bọn họ không thể, thê tử của hắn có thể.
Xưa nay bọn họ không cho, cũng chẳng cho nổi, nàng đã cho.
Nàng đang sinh con dưỡng cái vì hắn, đồng sinh cộng tử.
Là nàng đi cùng hắn trên con đường bùn lầy này, như vậy bọn họ mới hưởng được vinh hoa phú quý ở Hầu phủ, bình an sinh sống.
Tuyên Trọng An không còn lời nào để nói. Hắn nhìn phụ thân một lát rồi xoay người rời đi.
“Trọng An!”
Tuyên Trọng An bước ra khỏi Thính Hiên Đường, nói với Tiêu Chung đứng bên ngoài: “Có thể thủ không?”
“Ngài yên tâm.” Tiêu Chung nghiêng đầu, lộ ra nửa gương mặt hoàn chỉnh của hắn.
Tuyên Trọng An vỗ vai hắn.
Hắn về Thấm Viên, thê tử vẫn chưa chuyển về phòng, Vọng Khang cũng không ở trong phòng. Hắn phất tay với Văn Nhi để nàng ta đứng một bên rồi hỏi: “Vọng Khang đâu?”
“Tiểu trưởng công tử đã sang chỗ cô nương, Thái Hà tỷ tỷ nói bọn nô tỳ ở đây để hầu hạ ngài thay quần áo.”
“Không cần, ra ngoài.”
Văn Nhi do dự.
“Đi ra ngoài!”
Văn Nhi và nha hoàn phía sau nàng ta lập tức chạy ra ngoài.
Tuyên Trọng An đi lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-duc-hau-phu/1942690/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.