Tuân Lâm trầm ngâm. Hứa Song Uyển biết tiểu thúc rất thân thiết với mấy người bên tộc Khương gia. Nàng mỉm cười quay đầu nói với trượng phu: “Vẫn là nên khuyên một chút.”
“Ừ.”
Hứa Song Uyển đứng dậy: “Thiếp dẫn Vọng Khang và Ngọc Quân đi dạo trong vường một lúc.”
“Không dẫn ta theo à?”
Hứa Song Uyển mỉm cười, bế Ngọc Quân, nhìn Vọng Khang nhảy xuống đất. Sau đó dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, để hai huynh đệ trò chuyện.
Bọn họ vừa đi, Tuân Lâm liền ngồi xuống cạnh huynh trưởng: “Đệ thấy mấy ngày nay sắc mặt tẩu tử tốt hơn nhiều, y thuật của Cửu ca thật sự cao minh.”
Tuyên Trọng An liếc nhìn hắn.
Tuân Lâm xấu hổ vì huynh trưởng nhìn ra, nhưng vẫn nói mục đích của mình: “Đệ có một bạn tốt có mẫu thân bị bệnh, uống thuốc mãi mà không cải thiện. Sáng nay đệ ra ngoài gặp bọn họ, hắn biết trong phủ chúng ta có vị tiểu Dược Vương nên nhờ đệ việc này.”
“Sáng ra ngoài, chiều về?”
“Buổi chiều bọn họ còn muốn đi chơi, đệ về nhà chứ không đi.”
“Bạn nào?”
“Chính là Khương gia và mấy nhà thân thích với Khương gia, nhưng hôm nay còn có mấy người khác.” Tuân Lâm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Cũng không hẳn là bạn, có mấy người là lần đầu gặp.”
Tẩu tử nói nếu bạn tốt đến mời, vậy thì cứ đi xem xem. Nếu thích thì ở lại, không thích thì về nhà. Tuân Lâm không ngốc, nhìn thấy trong đám người tới có người lạ đến để kết giao với mình. Hắn thấy quá đông người, lại còn tâng bốc lời nói của hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-duc-hau-phu/1942705/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.