Bảo Lạc nghe vậy, chỉ cười không nói.
Cũng chỉ có Tuyên tướng hắn mới dám nói những lời này.
Nghĩa huynh hắn bề ngoài lịch sự nho nhã như trích tiên, nhưng thủ đoạn xưa này đều tàn nhẫn vô tình. Chỉ là truyện về Tuyên tướng được truyền miệng, nhưng cái danh hiệu Ngọc Diện Diêm La vẫn thỉnh thoảng được người ta nhắc đến, có thể thấy người ta rất sợ hắn.
Bảo Lạc nhanh chóng phê duyệt xong tấu chương trong tay, đứng lên từ từ xoay người rồi nói: “Đi.”
Hắn muốn gặp Trần Xương Bình trong miệng người ta có thể cân được vạn người có dáng vẻ gì.
Sau khi ra đến cửa điện, Bảo Lạc mở miệng: “Ta thấy tẩu tử bị huynh nhiễm đen rồi.”
Loại dũng khí, loại quyết liệt kia đâu giống nữ tử phụ nhân, ngay đến cả Hoàng hậu còn thường trốn sau lưng hắn. Nàng ấy không sợ phiền phức, còn dám lấy bản thân ra làm mồi nhử. Loại dũng khí can đảm này khiến cho nàng tự mình ra trận giết địch cũng không chẳng ngần ngại.
Uyển Cơ ôn nhu lương thiện trong lòng Bảo Lạc, là nữ tử rất dễ thân cận lại trìu mến với người khác. Dưới cái nhìn của hắn, nghĩa tẩu là gần mực thì đen, bị nghĩa huynh lòng dạ đen tối này nhiễm hỏng rồi.
Tuyên tướng nghe vậy chỉ khẽ cười.
“Huynh còn không nhận?”
“Nàng chẳng khác ta và ngài là bao.” Tuyên Trọng An đi sau hắn nửa bước, đáp.
Bảo Lạc nghiêng đầu nhìn hắn, dừng một chút sau đó gật đầu.
Đúng là chẳng khác.
Đây chính là dáng vẻ mà tông phụ thế tộc nên có. Các nàng có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-duc-hau-phu/326738/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.