Cảnh tượng hơn vạn con chuột ướt sũng chạy trải đầy trên mặt đường quả thật rất khó nhìn, Bạch Ngọc Đường ghét nhất là những thứ dơ bẩn, nhìn thấy lập tức nhíu mày.
Tiểu Tứ Tử bị dọa sợ, Tiêu Lương vội vàng kéo lại ôm, không để Tiểu Tứ Tử nhìn nữa.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải là chuột không?”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu cười mỉm mỉm: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi a?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt… Có chút vô lực, lúc này mà Triển Chiêu vẫn còn tâm trạng chọc ghẹo hắn.
“Cái gì là thủy thử xuất hà a?” Tiêu Lương không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chưa từng nghe qua.
“Ta từng nghe cha nói qua.” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu: “Thủy thử xuất hà[chuột nước ra sông], điểu bất quy sào[chim không về tổ], quần xà xuất động[đàn rắn ra hang], kê thượng thụ[gà bay lên cây], đều là điềm báo sắp có đại nạn.”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn lại… Lúc này, đàn chuột đã chạy qua, chít chít chạy ra xa, trong căn lầu gần đó một lão đầu đang lớn tiếng bảo mọi người phải lưu ý cẩn thận.
Bạch Ngọc Đường nhảy xuống, rơi ngay bên cạnh hắn.
Lão đầu vốn dĩ đã hoảng sợ không nhẹ, vừa quay đầu lại nhìn thấy một bóng trắng, hoảng hồn thiếu chút nữa hét ra tiếng, sau đó nhìn rõ lại mới thấy là một công tử bạch y tuấn mĩ, mới lấy lại bình tĩnh.
“Lão nhân gia, cái gì là thủy thử xuất hà?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Lão đầu hít thở vài hơi, nói: “Người trẻ tuổi các ngươi chưa nghe nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368370/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.