Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy gì mà lại khiến bọn họ hoảng hốt đến không nói ra lời?
Mà quả thật, cảnh tượng trước mắt chỉ có thể dùng “không thể tưởng tượng” để hình dung, trên mặt biển ngoài xa, một hòn đảo nhỏ xuất hiện, đang nhô lên chầm chậm, càng lúc càng cao.
“Sao lại như thế này?” Triển Chiêu không tin được, một hòn đảo mà cũng biết tự cao lên sao?
“Lái thuyền đến đó xem thử.” Bạch Ngọc Đường vừa hạ lệnh, Bạch Phúc lập tức ngăn cản: “Không được đâu Ngũ gia, những người đã đi trước đây đều không có mạng quay về.”
“Chậc.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhíu mày, như đang nói: bảo ngươi lái thuyền thì cứ lái đi!
Nhưng Bạch Phúc lại kiên quyết không đồng ý, sốt ruột nói: “Khi ta đi, Đại gia Tứ gia đã dặn kĩ, ngàn vạn lần không được để Ngũ gia làm ẩu, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hỏi.
“Trừ khi…” Bạch Phúc ngập ngừng một lúc mới bạo gan nói: “Trừ khi hai người có thể xuống nước bơi một canh giờ không chìm.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nản lòng, lời này chắc chắn là của bệnh phu Tương Bình nói, quá sức khắc nghiệt.
Hai người không lay chuyển được Bạch Phúc, với tình trạng này nếu bọn họ còn muốn đến gần hòn đảo đó thì chỉ có cách nhảy xuống biển tự bơi đi, cuối cùng đành phải làm theo kế hoạch ban đầu, đến Hải Long Bang, tham dự lễ tế.
Thuyền càng đi càng xa, hòn đảo nhỏ kia vẫn không ngừng cao lên, lẳng lặng đứng sững
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368507/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.