“A? Ngũ gia, ngài tìm thứ gì?” Bạch Phúc bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy về tới kho hàng. Trong kho này chất rất nhiều thứ, đa phần là những thứ nhặt được từ vùng biển cạn sau núi. Gần như cái gì cũng có, đều được chất hết vào kho chưa từng có ai đụng đến.
Bạch Ngọc Đường mở cửa, nhìn thấy những thứ trong kho hàng rồi cũng giật mình một cái.
“Nhiều vậy sao?” Triển Chiêu trông thấy một đống đồ lớn cũng nhíu mày.
“Đúng vậy, đều đã khá lâu rồi.” Bạch Phúc không hiểu chuyện gì, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, ngài cần gì? Ta giúp ngài tìm.”
“Có thấy những thứ như Ngọc Thạch hay Lưu Ly không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Phúc.
Bạch Phúc gãi đầu: “Gia, có rất nhiều thứ, cũng có vàng bạc châu báu, nhưng có điều đều nằm trong rương. Hơn nữa đại đương gia đã có lệnh, không ai được đụng vào những thứ ở đây, giữ nguyên trạng đặt trong này, nếu có người đến nhận có thể mang đi.”
“Vậy từng có ai đến nhận chưa?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hỏi.
Bạch Phúc lắc đầu: “Không có, đa số chủ nhân có lẽ đã chết trên biển rồi.”
Hai người nhìn nhau một cái, đạp lên tầng bụi dày đi vào kho hàng, bắt đầu tìm Nguyệt Lưu Ly. Thế này mới biết Bạch Phúc không nói dối, quả thật là thứ gì cũng có, từ vật dụng bằng gỗ đã mục nát cho đến những bức tượng điêu khắc ngà voi, cần gì có nấy.
“Kì lạ, thứ gì cũng được cuốn lên bờ sao?” Bạch Ngọc Đường hơi không hiểu.
Bạch Phúc biết hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-hanh-thien-ha/2368514/quyen-3-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.